Ngay lập tức, thiếu nữ tỏ ra sợ hãi như rơi vào một hầm băng, nhưng sau đó trên người liền bộc phát một sức mạnh mãnh liệt khóa chặt Tần Giác lại. Thiếu nữ chưa bao giờ nói công pháp mình tu luyện cho người ngoài biết, nên khi Tần Giác nói rằng cô không phải tu luyện Thanh Hư Kinh, thiếu nữ đã nghĩ ngay đến việc giết người diệt khẩu. Nếu không một khi công pháp tu luyện của cô bị bại lộ, sẽ ngay lập tức dẫn đến họa sát thân. "Ha ha, trước khi động thủ, ngươi không tìm hiểu rõ ràng thực lực đối thủ sao?" Tần Giác thu hai tay về sau, cười nói. Cho tới lúc này, thiếu nữ mới nghiêm túc đánh giá người thiếu niên trước mặt. Giờ phút này Tần Giác áo trắng như tuyết, tư thế phượng hoàng tựa như tiên nhân từ trong tranh đi ra bất kể dung mạo hay khí chất đều vô cùng xuất chúng, xem ra cũng không phải là người bình thường, nhất là giờ phút này Tần Giác cố ý tỏa ra khí tức cường hãn, đổi lại thiếu nữ khác chỉ sợ sớm đã nhịn không được sinh ra yêu mến. Nhưng một vị thiếu niên như vậy lại sống tại sườn đồi, còn có một tòa viện lạc đơn độc, không cần nghĩ cũng biết địa vị nhất định không thấp. Thiếu nữ hiểu rất rõ, mình chắc chắn không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt này, chỉ là cô không ngờ rằng sẽ có người sống ở nơi này, hơn nữa còn có thể liếc mắt đã biết cô tu luyện không phải Thanh Hư Kinh. "Ngươi đến cùng là ai?" Thiếu nữ trầm giọng chất vấn. "Ngươi có thể gọi ta là Tần Giác." Tần Giác cười cười, cũng không nói thân phận thật của mình cho thiếu nữ. "Tần Giác ..." Thiếu nữ khẽ cau mày, tựa hồ muốn từ trong trí nhớ tìm kiếm cái tên này. "Ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì." Tần Giác lạnh nhạt nói. Thiếu nữ do dự một chút, đáp: "Lạc Vi Vi." Nàng biết rõ, muốn chạy trốn là không có khả năng, chỉ có thể tùy cơ mà ứng biến. "Lạc Vi Vi đúng không." Tần Giác gật đầu nói: "Tiếp theo ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, nếu như ngươi biểu hiện trả lời tốt có lẽ ta có thể thả ngươi đi, như thế nào?" Nhìn thiếu niên trước mắt sâu không lường được, Lạc Vi Vi trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào. "Ngươi tu luyện là công pháp gì?" Tần Giác hỏi thẳng vào vấn đề. "..." Lạc Vi Vi trầm mặc. "Yên tâm, bất kể ngươi tu luyện là công pháp gì, ta đều sẽ không cướp đoạt, càng sẽ không công khai." Dường như nhìn thấu suy nghĩ nội tâm thiếu nữ, Tần Giác nghiêm mặt nói. "Thật không?" Thiếu nữ hơi có vẻ hoài nghi. "Đương nhiên là thật." Nghe vậy, thiếu nữ cắn răng nói: "Thuần Dương Chân Quyết, ta tu luyện là Thuần Dương Chân Quyết." Tần Giác không nghĩ thiếu nữ thế mà tin tưởng lời hắn nói một cách đơn giản như vậy, quả nhiên nữ hài tử đều dễ lừa gạt, bất kể ở thế giới nào. Chờ một chút! Thuần Dương Chân Quyết? Không phải đó là công pháp tu luyện trong truyền thuyết của Thuần Dương Thánh Giả sao? Chẳng lẽ thiếu nữ này đạt được truyền thừa của Thuần Dương Thánh Giả? Thuần Dương Thánh Giả là một vị cường giả Thánh cảnh của mấy trăm năm trước, Tần Giác đã nhìn thấy hắn trong những cuốn sách cổ, nghe nói lúc ấy cả bốn đại tông môn đều bị hắn ép không ngóc đầu lên được, nhưng về sau chẳng biết tại sao lại đột nhiên mất tích, không còn ai gặp lại hắn. Không có gì ngạc nhiên khi thiếu nữ khẩn trương như vậy, nếu như bị người ngoài biết công pháp cô tu luyện là Thuần Dương Chân Quyết đừng nói thế lực nhỏ như Huyền Ất Sơn và Tinh môn, chỉ sợ rằng ngay cả bốn đại tông môn đều có thể xuất thủ. Không thể không nói thiếu nữ thực sự còn rất trẻ, thế mà lại tuỳ tiện nói với hắn bí mật này một cách dễ dàng, nếu như lời Tần Giác nói có ý khác thì thiếu nữ chắc chắn phải chết . May mà Tần Giác không có hứng thú gì với Thuần Dương Chân Quyết, dù sao nếu hắn muốn anh thì hắn hoàn toàn có thể đạt được công pháp tu luyện cao hơn. "Từ đâu ngươi có được Thuần Dương Chân Quyết? Vì sao muốn gia nhập Huyền Ất Sơn của chúng ta." Tần Giác suy nghĩ một chút, hỏi. So với Thuần Dương Chân Quyết thì Tần Giác lại càng để ý hơn nguyên nhân vì sao thiếu nữ lại gia nhập Huyền Ất