Bởi vậy, Tần Thọ không cam lòng đi vòng vòng quanh người Tiểu Hắc Hắc, khi đã chắc chắn Tiểu Hắc Hắc không còn chút sức lực nào tác yêu tác quái nữa, hắn mới không sợ chết xông tới lục lọi khắp người Tiểu Hắc Hắc.Ngay cả mấy mảnh vải đen sì sót lại cũng rách nát hết, trần trùng trục, ngoài con chim nhỏ ra thì chẳng còn cọng lông nào xót lại, Tần Thọ quả thực chẳng tìm được gì.Tiểu Hắc Hắc:-Ta đã bảo rồi, trên người ta chẳng còn gì.Đang lúc Tần Thọ tuyệt vọng, trong lòng thầm chửi lão thiên gia quá hố người, đồng thời miệng nói:-Người ta thì đều là trẻn trời rơi xuống miếng bánh, rơi một em Lâm muội muội, sao đến chỗ ta lại rơi cái thứ này chứ!Tiểu Hắc Hắc nghe vậy trợn trừng hai con ngươi lên, gọi ai là thứ hả? Ta là người, là người được chứ!Tiểu Hắc Hắc phẫn nộ:-Ta là người!Mặt con thỏ ngây ngô:-Ngươi trêu ta sao? Ngươi mà là mười người ư? Rõ ràng chỉ là một người thôi được chứ? (trong tiếng Trung chữ 'là' phát âm gần giống chữ 'mười')Tiểu Hắc Hắc bị chọc tức, không biết lấy hơi đâu ra quát lớn một tiếng:-Ta nói ta là một người! Con thỏ cũng hét lên theo:-Ngươi tưởng ta ngu sao? Rõ ràng ngươi chỉ có một mình, lấy đâu ra mười một người? Gọi ra đây ta xem!-Ta chính là một con người! Tiểu Hắc Hắc hét to.-Đồ lừa bịp, vừa ngươi bảo mười một người, sao giờ lại thành chín mươi mốt người rồi? Con thỏ dựng tai lên nói to.(trong tiếng Trung chữ 'chính' phát âm gần giống số 'chín')-Phụt!Tiểu Hắc Hắc phun ra một ngụm máu, vừa hét lớn hai tiếng làm nguyên khí trong tim suýt nữa thì tản hết, không thể cầm cự được nữa, đôi mắt trợn ngược lên rồi ngất lịm đi.Tần Thọ thấy hắn bị ngất, thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm:-Thôi đi, đòi chơi với ta ư? Ông đây xuất thân từ chơi thủ đoạn rồi, ngươi tuổi gì? Tức ói máu rồi hả?Tần Thọ kiểm tra hơi thở của Tiểu Hắc Hắc, thấy rất ổn định, khi đã chắc chắn người không chết thì hắn mới thở nhẹ một hơi.-Ta không tin ngươi là thần tiên mà chẳng có gì? - Tần Thọ không cam tâm, tiếp tục tìm.Trong lúc đang mò, trong đầu Tần Thọ bỗng có một tiếng nổ, sau đó là một giọng nói nghe rất gian trá như giọng của tên trộm vang lên:-Trộm!Sau đó trong lòng Tần Thọ có thêm một câu khẩu quyết:-Trộm trời, trộm đất, trộm quần lót ngươi… Quần lót cũng không để lại cho ngươi! Ngươi còn không biết!Tần Thọ nhập tâm đọc lại một lượt, sau đó chửi lớn:-Là tên khốn nào đê tiện vậy, khẩu quyết cũng phải làm thành dâm đãng như vậy?Chửi xong, Tần Thọ cẩn thận nghĩ lại, nếu trộm… mục tiêu cuối cùng không phải là ngay cả cái quần lót cũng lấy nốt, chẳng lẽ gã không biết sao? Xem ra gã trộm đầu xỏ này rất thần thông, đúng người trong nghề!Chửi xong, Tần Thọ bỗng thấy trong tay có một vệt sáng, hắn ngạc nhiên:-Đây là cái gì?Tần Thọ đơ ra một lúc, vệt sáng bỗng chui vào trong người hắn, hắn sợ hãi kêu lên:-Mau chui ra đây!Một lúc sau, trong đầu Tần Thọ có thêm một thông tin:-《 Bảo Đồng 》.Sau đó Tần Thọ cảm thấy một luồng khí nóng từ trong người bay ra, xộc thẳng lên cổ họng khiến hắn cảm thấy cổ họng nhói nhói, giống như có thứ gì đang tan ra… đồng thời luồng hơi nóng đó chui lên mắt Tần Thọ.Tần Thọ sợ bắn cả người, chẳng nhẽ nó sẽ tan vào mắt làm mù mắt ư?Kết quả là mắt hắn thấy nóng lên, sau đó thế giới trước mắt như vừa được dùng khăn lau qua, trở nên sáng rực lên!Ngay cả những nơi tối om xa xôi kia cũng nhìn được rõ.Đồng thời, Tần Thọ phát hiện trong đầu hắn có thêm một cuốn sách, trên bìa ghi hai chữ to tướng: 《 Bảo Đồng 》!Tần Thọ nghĩ, đã là sách thì nên mở ra xem sao.Nghĩ vậy, quả nhiên cuốn sách mở ra, trong đầu Tần Thọ cùng lúc hiện lên rất nhiều thông tin liên quan tới Bảo Đồng.Bảo Đồng không phải là công pháp mà là một môn thần thông rất đặc biệt.Bản thân Bảo Đồng thì không lợi hại, thậm chí không có sức chiến đấu. Tác dụng duy nhất của nó