Người kia cũng giật mình, vung tay đập cho con thỏ một phát!Ba chít chít!Trí nhớ của con thỏ dừng lại tại đây!Ký ức còn lại là của linh hồn trên thân con thỏ ngay lúc này.Hắn không phải là người của thế giới này, hắn đến từ Hạ quốc ở địa cầu vào thế kỷ 21. Từ nhỏ hắn đã là cô nhi, bị một lão nhân chưa từng đi học, một chữ cũng không biết mang về nuôi. Lão nhân họ Tần, cả một đời không có con cái, sau khi thu nuôi đứa bé này thì xem nó như bảo bối trời cao ban cho, dùng hết tất cả che chở cho nó, muốn cho nó đủ thứ tốt nhất. Vì muốn lấy cho nó cái tên hay nhất thế gian, lão nhân cố ý kiếm một quyển từ điển Tân Hoa, lão cũng là nghe người ta nói, trong từ điển này có tất cả chữ Hán trên thế giới.Lão như nhặt được chí bảo, xé bảo bối thành từng tờ từng tờ, rải kín gian phòng, sau đó móc ra một đồng tiền tròn tròn, nhắm hai mắt lại, ném lên trời! Trong lòng tự nhủ: "Cầu trời phù hộ, ban thưởng cho một cái tên thật hay, đồng tiền này rơi vào chữ nào thì đó chính là tên của con ta!"Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, lão mở hai mắt ra, quả nhiên, đồng tiền rơi lên một chữ. Nhưng là lão không biết chữ nên chỉ có thể xem mèo vẽ hổ vẽ ra cái chữ kia, sau đó chữ này thật sự thành tên của đứa trẻ.Bắt đầu từ ngày đó, chỉ cần có người gọi đến tên hắn là sắc mặt hắn bắt đầu không tốt.Cho đến khi lão nhân qua đời, nhìn lấy phế tích không để lại thứ gì, hắn đột nhiên cảm thấy, cái tên còn trân quý hơn bất kỳ vật gì trên thế giới! Quỳ gối trước mộ phần của lão nhân, hắn uống một bình rượu trắng, sau đó nhảy bắn lên, gọi tên của chính mình một đêm. Ngày đó, tên hắn vang vọng cả ngọn núi, vô cùng to!-Tần Thọ!-Cầm thú!-Mẹ! Ngươi mới là cầm thú!-Không đúng! Ta là Tần Thọ.-Tần Thọ? —.—Ngày đó, lúc mới đầu đám chó đất dưới núi còn sủa lên hai tiếng, về sau, chó cũng mệt mỏi im miệng, hắn vẫn còn gào.Người trong thôn nhao nhao lắc đầu không thôi, nói đứa nhỏ này thật là không hiếu thuận, đứng ở trước mộ phần mắng ông già nó là cầm thú. (Trong tiếng Trung 'Tần Thọ' đồng âm với từ 'cầm thú')Chờ đến khi Tần Thọ xuống núi, các thôn dân nhao nhao nói hắn xứng đáng với tên của chính mình, Tần Thọ cảm thấy rất là kỳ lạ, còn hơi hơi kiêu ngạo. Nhiều năm sau, sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, hắn chỉ có thể uống rượu rồi chửi đổng một câu: "Khốn kiếp!"Thế nhưng, Tần Thọ lại không nghĩ tới đổi tên, bởi vì đây là thứ đầu tiên mà lão nhân cho hắn. Còn một thứ nữa để tưởng niệm, cũng là đồng tiền giúp hắn chọn tên vẫn treo ở trên cổ hắn kia.Cả một đời Tần Thọ, sinh hoạt không tính mỹ mãn, nhưng cũng không tính quá tệ, chí ít lão gia tử đã cho hắn một chút ấm áp.Một ngày này, hắn chỉ đang trên đường về nhà mà thôi, sau đó không biết đứa trẻ hư nhà nào trộm đi cái nắp cống, cũng không biết là đứa trẻ hư nhà nào chơi ở ban công, không cẩn thận, ngã nhào một cái đến rơi xuống. Hắn kích động, ngửa đầu chạy tới muốn đỡ người, kết quả là đỡ được người rồi, đứa bé không có việc gì, hắn thì xoay người một cái rơi vào trong đường cống ngầm.Lúc đó hắn còn có một ý niệm trong đầu, mình cũng xem như là một người anh hùng, kiểu gì chính phủ cũng phải giải quyết chuyện này chứ nhỉ?Kết quả không đợi được chính phủ, đợi đến một cái tràng cảnh như trước mắt này."Tính toán một hồi, tuy thành con thỏ nhưng tốt xấu cũng có một cô em bên cạnh. Ừm, cô em max điểm!" Con thỏ thầm nhủ đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng: "Tên to xác cẩu thả mang theo cây búa lớn đó là ai? Cuồng sắc tình? Cuồng nhìn lén? Thế này thì không thể được, tên kia cao lớn thô kệch, dùng cái búa to như cái cánh cửa, thật muốn khởi xướng cuồng đến, cô em nhà chúng ta chịu không nổi hắn chà đạp! Ngay cả cái này thân thể nhỏ bé của ta có xông đi lên cũng chỉ là cho đối phương thêm món đồ nhắm, trợ hứng một chút mà thôi."Nghĩ đến chỗ này, tâm tình của con thỏ hơi sa sút, chẳng lẽ hắn vừa thoát khỏi cảnh cô độc đã lại phải quay về hàng ngũ độc thân cẩu? Chuyện này không thể được, chuyện này trăm ngàn lần không được! Phải suy nghĩ chút biện pháp mới được!Lúc này, người đẹp lại mở miệng:-Ngọc Nhi?