Sau đó ai nấy nườm nượp theo đuôi gã tán tiên kia, cùng một lúc pháp bảo ngập trời, sắc màu rực rỡ, khiến cho Tần Thọ hoa hết cả mắt.Hằng Nga che miệng, vẻ mặt như không thể nào tin nổi vậy, có nằm mơ nàng cũng chẳng dám nghĩ pháp bảo lại kiếm dễ như thế. Mặc dù có hơi ám muội nhưng vì chữa bệnh cho Tần Thọ thì mất mặt một chút cũng chẳng sao.Tần Thọ thì chẳng nghĩ nhiều, vì mạng sống thì bao nhiêu pháp bảo đều lấy hết.Nhưng Tần Thọ nhận ra rằng, Bích Hải Thạch, Thái Ất Huyền Kim nghe thì hay nhưng ăn vào thấy cũng chẳng có bao nhiêu nguyên khí. Thậm chí còn kém xa so với thứ pháp bảo kém nhất của Thái Bạch Kim Tinh chứ chưa nói tới cái đai lưng của Ngô Cương…Tần Thọ cũng hiểu rằng, đám tán tiên này là thuộc tầng lớp thấp nhất, chẳng thể có thứ gì tốt được. Kể cả có thì cũng chẳng đời nào mang đi tán gái. Mấy thứ vứt cho hắn hầu như toàn là đồ bỏ đi.Nhưng Tần Thọ vẫn chấp nhận hết.Điều khiến Tần Thọ vui vẻ hơn là…Lão thần tiên bỗng gọi vị tiên qua đường ở phía xa:-Ôi, chẳng phải Liễu chân quân sao? Mau qua đây, có kịch hay để xem này.Liễu chân quân không hề biết mình đang bị gài bẫy, hớn hở chạy qua hỏi:-Có gì hay vậy? Ôi, vị tiên tử này thật là xinh đẹp!Sau đó thấy con thỏ giơ tay lên nói:-Có xinh đẹp không? Mọi người tới ngắm tiên tử đều trả tiền, ngươi tới rồi thì cũng cho ít gì chứ?Liễu chân quân sững người lại, sau đó thì đám tán tiên vừa vị lừa cũng chạy tới với suy nghĩ rằng bần đạo chết rồi thì đạo hữu cũng phải chết theo, ai nấy đều nói rằng gặp tiên tử không tặng lễ thật mất mặt, đến Xích Cước đại tiên còn tặng lễ nữa là…Tóm lại là dồn Liễu chân quân vào thế khó xử, không đưa con thỏ chút gì thì bị cho là nhỏ mọn, keo kiệt, lưu manh…Đám thần tiên cần nhất là tấm da mặt này, bởi vậy dù hắn biết rằng mình đã bị lũ hỗn đản này lừa rồi cũng chỉ có thể khóc thầm trong lòng, miễn cưỡng đưa cho Tần Thọ một món bảo bối.Tần Thọ nhận lấy rồi hí hửng thưởng thức.Nhưng Liễu chân quân đã không thể kìm nén được tức giận, quát lớn lên một tiếng:-Tên lão quỷ này, ăn một chưởng của ta! Tên khốn nhà ngươi bị lừa liền chạy tới lừa bổn chân quân?-Ha ha ha… Bần đạo chết rồi thì đạo hữu có thể thoát sao? Ha ha ha…-Ta đánh chết ngươi!-Khoan đã, kia chẳng phải là Tam Miểu chân nhân sao? Lão thần tiên bỗng kêu lên.Liễu chân quân nói:-Ừ, hình như phải, ừ…ừ?-He he.-Hê hê…Đợi lát nữa khi Tam Miểu chân nhân tặng lễ vật xong sẽ có cuộc truy sát ngàn dặm, và chẳng lâu nữa, hắn ta và hai tên khốn nữa lại bị người khác truy sát…Không chỉ là lão thần tiên hay Liễu chân quân, mà tất cả mọi người đều trên tư tưởng thà ngu cả lũ còn hơn ngu một mình để khỏi ai phải cười nhạo ai. Phàm là ai qua đường mà quen biết đều lừa sang đây, sau đó sẽ là khung cảnh náo nhiệt, hỗn loạn…Còn kẻ đầu têu ra nguồn cơn chuyện này là Tần Thọ và Hằng Nga thì nhìn nhau rồi vội chuồn mất.Đợi khi đám tán tiên phát hiện ra con thỏ và mỹ nữ đều chạy rồi mới định thần lại, sau đó đồng thanh bảo nhau:-Chuyện hôm nay tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!-Có đánh chết cũng không nói! Liễu chân quân quả quyết nói.-Nhưng cứ nghĩ tới con thỏ là ta lại tức! Hầu như thứ gì của chúng ta cũng bị nó lấy mất rồi! Vân Không chân nhân thêm vào.-Còn không phải sao, một đám lão già như chúng ta lại bị một con thỏ nhãi ranh hố, việc này mà để lộ ra thì còn mặt mũi nào nữa!-Vậy thì đừng nói nữa, sau này có cơ hội sẽ xử con thỏ đó.-Đúng, cứ