Cho nên Tần Thọ ra tay rất tự tin chứ không phải giả bộ ngầu hay chơi trò may rủi.Vượt qua Nam Thiên Môn rồi tới một hành lang dài màu vàng. Hai bên hành lang là hư vô, không biết ngoài đó có cái gì.Vân Không chân nhân vẫn mặt dày sấn tới nói:-Tiên tử, thỏ con, chuyện mới vừa rồi…Hằng Nga và Tần Thọ quay đầu đi mặc kệ hắn.Tiểu tử, vừa đứng ở phe Ma Lễ Thọ, sao giờ lại qua đây?Quỷ mới thèm để ý đến hắn.Quả thật Vân Không chân nhân mặt cũng dày, thấy hai người họ mặc kệ mình nhưng vẫn không chịu đi, mà liếc mắt nhìn thấy sự hiếu kỳ của Tần Thọ và Hằng Nga, cho nên cười mỉm giải thích:-Chúng ta đang đi trên cầu Thông Thiên, tuy nhìn bề ngoài của cây cầu này đơn giản nhưng thực tế nó chính là cầu nối giữa hai thế giới với nhau.Nghe đến đây, Tần Thọ dựng đứng hai tai lên.Vân Không chân nhân thấy vậy lòng nghĩ rằng có cơ hội bèn nói tiếp:-Một đầu cầu Thông Thiên nối với các ngôi sao phàm gian, cũng chính là vị trí của Nam Thiên Môn này, còn đầu kia nối với Thiên Đình! Nói đúng ra thì không phải gọi là Thiên Đình mà là Tiên Giới. Nhưng chẳng qua Tiên Giới nằm dưới sự cai quản của Thiên Đình nên mọi người quen gọi là Thiên Đình.Tần Thọ giờ mới biết rằng tuy đã qua Nam Thiên Môn nhưng vẫn chưa vào được Thiên Đình. Mà Thiên Đình ở đây không chỉ là một nơi mà là cả một thế giới.Đi được một lát, phía trước lại có thêm một cái cổng lớn, cổng hoàn toàn làm bằng ánh sáng, Tần Thọ nhìn thấy có rất nhiều tán tiên đi vào đó rồi biến mất.Tần Thọ và Hằng Nga nhìn nhau bằng con mắt đầy hiếu kỳ, cho nên Hằng Nga cất bước đi nhanh hơn.Vân Không chân nhân thì như keo da chó vậy, cứ dính chặt lấy hai người không buông.Khi bước vào cổng, bọn họ nhắm mắt lại, cảm nhận được một luồng không khí trong lành, ngọt ngào như mật thổi qua, làm giãn nỡ đến tận từng tế bào trong cơ thể. Ai nấy đều tranh thủ hít lấy hít để luồng nguyên khí này.Tần Thọ kinh ngạc mở mắt ra:-Ôi, bầu nguyên khí thật là dồi dào, hít một hơi mà được nhiều như vậy!Nói xong Tần Thọ lại há to mồm hít thật nhiều vào.Đây chẳng khác nào người đi trên sa mạc sắp chết khát lại may mắn gặp được một vũng nước vậy, chỉ muốn một hơi uống cạn số nước đó.Hằng Nga cũng đầy bất ngờ, nàng không nghĩ rằng nguyên khí trên Thiên Đình lại dồi dào như vậy, không khí ở đây đều cấu thành bởi nguyên khí, hít vào thanh lọc cả lục phủ ngũ tạng. Bao năm nay nuôi con thỏ, nàng đã đánh mất đi quá nhiều nguyên khí, tóc bạc cũng nhiều lên, da dẻ cũng không được đẹp như xưa. Nhưng lúc này, cơ thể nàng như được đánh thức và tự động hấp thu nguyên khí từ xung quanh, bên người nàng hình thành một luồng xoáy nhỏ, cứ ngỡ rằng tất cả nguyên khí quanh đây đều bị nàng hấp thu hết. Mọi người đều dồn sự chú ý về Hằng Nga…Nhưng khiến họ thực sự ngạc nhiên lại là con thỏ của Hằng Nga, luồng khí bay vào cơ thể hắn tạo thành lốc xoáy càng lúc càng lớn.Vân Không chân nhân thấy vậy sợ hãi lùi lại phía sau.Mọi người ai nấy nhìn nhau, cuối cùng lão thần tiên lên tiếng:-Phải đói khát tới mức nào rồi thì mới sinh ra hiện tượng cơ thể tự hấp thu nguyên khí như vậy chứ?-Chắc là nhục thân quá lâu không được bổ sung nguyên khí, một lát nữa là ổn thôi. - Lão thần tiên nói.Mọi người cũng gật gật đầu.Ngay lúc đó, lốc xoáy bên người Hằng Nga và Tần Thọ nhỏ dần rồi biến mất.Hai người nhìn