Về chuyện này, Tần Thọ tin tưởng khôg chút nghi ngờ. Cho nên tuy những tháng ngày sau này của hắn trôi qua không ra thế nào, chỉ cần mỗi ngày đều tiến bộ là hắn có thể nhìn thoáng được, sống vui vẻ hạnh phúc.Đặc biệt Tần Thọ còn phát hiện phân hội này cũng không phải một khối bền chắc như thép, mà là chia thành hai phe.Một bên là đại hắc cẩu Hạo Thiên Khuyển dẫn đầu, ngồi ở núi phía bên trái. Một bên khác thì là Thanh Sư ngồi ở kia, đại mã kim đao, đôi mắt vô cùng hung hãn, ngồi ở phía dưới là một đám yêu quái hình thù kỳ dị, cũng không biết đó là sủng vật, hay là thú cưỡi, dù sao nhìn cái đã biết không phải kẻ lương thiện.Đám yêu quái này từng con từng con đều nhìn nhau giống như con sói đói, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể làm điều gì đó.Dường như Tiên quan vẫn còn canh cánh trong lòng về những lời Tần Thọ nói lúc nãy nên lại hỏi:-Con thỏ, ngươi nói ship đồ ăn ngoài là cái gì?Tần Thọ nhếch miệng cười nói:-Không có gì, ta đã ký nhận rồi, đồ lần này rất tươi mới.Tần Thọ liếc đôi mắt gian xảo của mình qua đám yêu quái kia, cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.Tiên quan nghe mơ hồ, có điều hắn cũng không có nhiều thời gian dư thừa để nói nhảm với Tần Thọ, hắn nói vài lời xã giao rồi cáo từ.Tiên quan vừa đi, rõ ràng Tần Thọ nhìn thấy ánh mắt của bên bên đám yêu quái như từng cái đen pha, tất cả đều tập trung trên người hắn.Tần Thọ cũng không yếu ớt, biết bọn người này mỗi người đều là một vẻ dũng mãnh, nhưng ở đây sẽ không ai dám cầm vũ khí nướng thịt thỏ để ăn, ngược lại nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại ăn một bữa muôn loài. Vì vậy Tần Thọ tùy tiện kéo tai thỏ, hỏi:-Đều nhìn ta như vậy làm gì?-Thỏ con, sao ngươi không ngồi xuống? - Thanh Sư cười hê hê hỏi.Trong lòng Tần Thọ tự nhủ, cái này nếu ngồi xuống thì chẳng khác nào chọn về một phe, kéo bè kéo cánh… Nếu như là cùng phe với kẻ mạnh còn được, còn nếu cùng phe với kẻ yếu thì đa phần là vừa ra khỏi Nam Thiên Môn thì sẽ bị làm thành thịt thỏ kho tàu.Tần Thọ có chút xoắn xuýt…-Thỏ con, còn không ngồi xuống? Không phải là muốn đứng để biểu diễn tiết mục cho mọi người vui vẻ đó chứ? - Một con Bạch Mã Tinh bên dưới Thanh Sư, ha ha cười nói.Tần Thọ còn chưa lên tiếng, bên của Thanh Sư đã ồn ào.-Đúng đấy, con thỏ con, nào, hát một bài nghe đi.-Thỏ con, múa một điệu, cho các huynh đệ cùng vui vẻ đi!-Thỏ con, ngươi mập thật đó.…Một đám yêu quái hô loạn hết lên, đặc biệt là Bạch Mã Tinh ở đầu bên kia, là người hét lớn nhất.Ngược lại là bên của Hạo Thiên Khuyển, không ai lên tiếng, từng tên từng tên ngồi ở kia tủm tỉm cười, giống như là đang xem kịch.Tần Thọ càng nghe mặt càng đen, hắn đến là vì để cho Hằng Nga tăng thêm lòng can đảm, thuận tiện cổ vũ nàng, hắn đã trêu ai chọc ai chứ? Vậy mà kẻ nào cũng muốn hắn xấu mặt?Cứng đối cứng với đám hàng này? Tần Thọ chỉ tiện chứ không phải là đần. Bản thân mình có mấy cân mấy lượng, nói thật, hắn cũng không rõ. Bởi vậy, hắn càng không muốn tùy tiện kết thù với người khác. Nhưng cứ như vậy mà bị mấy tên cháu trai ở đây bắt lên đài khiêu vũ, ca hát thì cũng quá mất mặt rồi… Nếu chuyện này mà truyền đến tai Hằng Nga Ngô Cương thì chắc chắn hắn sẽ bị cười chết.Tai to giật giật, mắt Tần Thọ đột nhiên lóe lên, khóe miệng hơi nhếch, có chủ ý rồi.-Con Thỏ, có phải là ngươi không cho Thanh Sư đại ca của chúng ta mặt mũi không? Bảo ngươi hát ngươi cũng không hát? Có phải là quá khinh người rồi không?- Bạch Mã Tinh hét lên.-Đúng vậy, đúng vậy, con Thỏ, ngươi quá không nể mặt mũi của đại ca rồi! Có tin là ra khỏi Nam Thiên Môn, ta nấu ngươi ăn thịt không? - Một con khỉ kêu lên.Hai tay của Tần Thọ ôm quyền, hành lễ với Thanh Sư và Hạo Thiên Khuyển cùng với một đám yêu quái nói:-Các vị đại ca, không phải là ta không nể mặt mọi người, mà là bài hát ta biết hát quá ít, từ nhỏ đến giờ chỉ biết hát một bài, cũng không biết là có nên hát hay không.-Hát nghe thử đi. - Thanh Sư cũng hào hứng, cười ha ha nói.Thanh Sư vừa mới mở miệng, Bạch Mã Tinh liền lập tức kêu lên:-Thanh Sư đại ca cũng