Tàng thư các là nơi chứa những công pháp do tổ tiên thiên kiếm tông để lại tàng thư các được chia làm tứ tầng theo cấp bậc công pháp: phàm giai, hoàng giai, huyền giai... còn tầng cuối cùng do tổ tiên truớc khi tọa hoá dặn dò có hậu bối tu vi đạt đến kiếm sư thì mới được mở ra, nên từ trước đến nay căn phòng luôn được phủ kín.
tàng thư các được bố trí tại đông sơn, dãy núi khá cao xung quanh trồng đầy linh dược cao cấp, còn nuôi đầy đông tảo kê.
thường ngày tàng thư các rất ít đệ tử lui đến hiếm lắm chỉ vài tên tạp dịch đến quét dọn xong đi ngay, nhưng hôm nay ngoại lệ người đi lại, đông như kiến có ngoại môn đệ tử có nội môn đệ tử thậm chí có những tinh anh đệ tử xếp một hàng dài khuôn mặt không giấu nổi vui vẻ.
tại cái này thời điểm đông đúc, ba người bọn hắn cũng nhanh chen một chân vào xem nhưng một lúc này có giọng nói hùng hổ vang lên.
‘‘ba tên tạp dịch thấp hèn, lăn đi đừng ở đây chen lấn’’
một tên thân hình cao to mặt đen khá dữ tợn mặc trang phục ngoại môn đệ tử thấy ba tên tạp dịch chen lấn thấy khó chịu nói.
tên đó nhìn tựa như tiêu sư huynh nhỉ ! nếu đúng như thế ba tên tạp dịch này mạng coi như xong a
một tên đệ tử quen biết tên này sửng sốt nói,khi hắn nói những tên đệ tử khác cũng quay lại nhìn.
là tên đó chứ còn gì nữa, hắn mới tháng trước vừa phế đi vài tên tân ngoại môn đệ tử mà cũng không thấy ai trách phạt gì hắn?
‘‘ngươi hẳn cũng mới vào ngoại môn đi, trong cái này ngoại môn đệ tử ai mà không từng nghe thanh danh của hắn ! hắn có sư huynh là chấp pháp đội trưởng thì làm gì sợ ai nữa, chỉ cần không thiệt mạng là mọi việc cứ thế trôi qua
cũng cái này đáng thương ba tên tạp dịch, làm sao đến nổi đắc tội hắn
một đám đệ tử xì xào bàn tán tiếc thương cho ba tên tạp dịch này, nhưng đồng thời cũng lùi về sau vài bước giữ khoảng cách xa với tên tiêu chiến này, sợ mình tai bay vạ gió gì khiến hắn chú ý đến là coi như xong nha
sư huynh là ta có mắt không tròng ! không thấy ngươi đến, xin sư huynh giơ cao đánh khẽ ” khuôn mặt biến sắc đoạn đức , hắn sợ hãi vội vàng chắp tay với thái độ cung kính.
‘‘đúng đúng, ngài anh minh thần võ không chấp nhặt tên tạp dịch như ta đâu’’tên lý la cũng sợ hãi nói trên mặt đầy mồ hôi rơi xuống.
bên cạnh đồng dạng cái này tạp dịch dương trần hắn chỉ nhàn nhạt liếc một cái rồi thôi, thể loại sâu kiến cẩu huyết này hắn gặp đến nổi muốn chán, không sớm hay muộn chỉ có chết .
nghe bọn họ nói thế tiêu chiến cũng hoà hoãn sắc mặt đi , nhưng đồng dạng quay sang nhìn dương trần hờ hững không để hắn trong mắt, khiến trong lòng khó chịu một dạng như nuốt phải con ruồi, lạnh lùng giọng nói vang lên.
ngươi mắt bị mù hay sao ? không thấy bản thiếu gia trước mặt , hừ , nếu đã thế ta giúp ngươi thành phế nhân đi
một chưởng mang theo khí thế bạo tạc hướng về đôi tay dương trần xuất thủ, chỉ cần dính vào tên tạp dịch này cũng mấy tháng rời giường.
dương trần mày nhíu lại hắn không phải ăn chay tùy ý ai khi dễ, nếu đã tên này không biết sống chết thì tiễn hắn một đoạn đường, nhưng khi tay vừa định xuất thủ, thì một giọng nói từ đệ tử nào đó người hét lên.
a!!
“ các ngươi mau nhìn là hi linh tiên tử!
nghe tiếng hét tiêu chiến sửng sốt dừng động tác xong quay người lại nhìn,tên đoạn đức sớm đầy đổ mồ hôi trực tiếp kéo hai người chạy đến chỗ khác.
lúc này một nhóm đệ tử đi đến dẫn đường, năm sáu tên mặc nội môn đệ tử đi phía trước sắc mặt đầy nghiêm túc, phía sau là một trai, một gái đi sau . trai thì khá tuấn tú hông đeo thanh kiếm màu xanh sắc mặt rất vui vẻ.
hắn tên hiên viên là tinh anh đệ tử, hắn để ý thiếu nữ này từ rất lâu,sở dĩ khiến hắn động tâm là địa vị tông chủ nên hắn lúc nào cũng tìm cách gần gũi với với cô gái này nhưng nàng lúc nào cũng lạnh nhạt, hôm nay được nàng cho đi theo hắn tâm tình rất kích động thậm chí mơ được ẳm mỹ nhân về nhà.
còn vị kia mỹ nữ khoảng muời sáu tuổi nàng làn da trắng như tuyết, diện mạo khuynh nước khuynh thành, dáng người thướt tha mềm mại, đôi mắt trong veo như ngọc, thêm ngũ quan tinh xảo khá đáng yêu, đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn nàng đẹp tựa như tiên nữ, khiến ai nhìn cũng trầm mê không thoát được, đặc biệt là nụ cười của nàng như trăm hoa đua nở.
nhất tiếu nhân khuynh thành
tái tiếu khuynh nhân quốc
nàng tên hi linh con gái tông chủ khi còn nhỏ nàng sống rất vui vẻ lại thích đùa nghịch nhưng từ khi nàng mắc căn bệnh rất lạ khiến nàng mỗi đêm dằn vặt trong cơn đau và tính cách nàng thay đổi từ đấy.
khi khám bệnh tên y sư kết luận nàng sống không quá hai mươi tuổi, một nổi tuyệt vọng dâng lên khiến nàng chán nản mệt mỏi . tính cách cũng từ đấy thay đổi trầm lặng và rất ít nói.
đẹp , thật sự rất đẹp , máu ta duờng như đang sôi trào một dạng a, nếu không phải cố kỵ thân phận ta đã lao đến ôm mỹ nữ vào lòng.”
“đúng như thế, ta dừng tu luyện để đến đây nhìn thấy nàng , thật không uổng công, nếu được nàng bắt chuyện dù chỉ một câu, lão tử mất đi mười năm tuổi thọ cũng không sao. ”
“các ngươi nhỏ giọng thôi, đừng để nàng nghe thấy nếu không muốn bị như tên lâm phong kia thảm cảnh hạ tràng.
“ tê!!! ”
“ ngươi nhắc làm ta mới nhớ được, tên lâm phong phế vật kia, ỷ vào thân phận đại trưởng lão chi tử hướng nàng cầu hôn sau đó còn buông lời nịnh nọt lấy lòng , kết quả thì sao nào ? tiên tử không nói một lời, một kiếm đem hắn cái tiểu kê kê cho đọan tuyệt , còn đại trưởng lão kia hắn một cái rắm cũng không dám phóng.”
“ hừ, phế vật mãi là phế vật còn muốn mộng tưởng hướng tiên tử làm đạo lữ, nếu gặp phải ta đã nhục nhã mà đào hố chôn mình, đúng là hạng người vô sỉ quá mức, ta khinh!! ”
“ ngươi đạo lý quả thật không sai, muốn làm tiên tử đạo lữ ít ra phải tuyệt thế thiên tài, thiên tư yêu nghiệt, thế mới xứng đôi với nàng, không phải hạng người nào cũng có thể mơ mộng tới ”
“ bất quá các ngươi nhìn kìa, bên cạnh nàng, hiên viên sư huynh cũng