Giữa tiết trời tháng ba, thời tiết tốt đẹp lạ thường, những ngọn cỏ xanh mơn mởn trên đồng cỏ đang lắc lư theo gió, những chiếc lá tre kêu “xì xào” thành thứ âm thanh kỳ diệu nhất từng có.
Một thiếu niên độ tuổi chừng mười bốn, trên người quần áo cũ xì, có phần rách rưới, những bộ phận trên quần áo nó đa phần là những tấm vải khác chắp vá lên, nằm ỳ trên bãi cỏ xanh, nó nhắm mắt hưởng thụ.
Đôi khi lông mày nó hơi nhíu lại, chắc là có một số chuyện nào đó khiến nó không vui, lúc này một số âm thanh khác chen vào.
“Nhanh lên, làng dưới kéo tới gây sự làng trên chúng ta kìa, bọn nó lần trước không phục với quyết định chia bãi cỏ”.
“Đinh Bộ Lĩnh ở đây để xem chúng nó có dám làm gì không”.
“Mau mau ra xem”.
Thiếu niên quần áo rách rưới đôi tai nhấp nháy, mở bừng mắt, cả người bừng dậy, vẻ mặt không tin được, hai tay sờ sờ đầu nhỏ.
Thiếu niên rách rưới nguyên bản không phải người của thế giới này, hay nói cách khác không phải người của thời đại này, mà là người đáng lẽ ra sẽ phải tồn tại ở hơn một ngàn năm sau.
Những đứa trẻ đang ồn ào náo nhiệt đằng kia đáng lẽ ra có thể là một trong tổ tiên của nó không chừng, nó khổ não suy nghĩ.
Mọi việc có lẽ bắt đầu từ ba ngày trước, nó còn là một tiến sĩ lịch sử Việt Nam, là một người yêu nước nồng đậm, kèm theo hiểu rõ lịch sử dân tộc, nó vô cùng phẫn uất khi đọc lại sử sách của ông cha mình.
Rõ ràng dân tộc nó là một dân tộc mạnh mẽ, nhưng vì vô số lý do nào đó mà dân tộc nó phải chịu hoàn cảnh không đáng chịu, nhiều năm bị đô hộ đồng hóa, không từ Trung Quốc cho tới Pháp, Mỹ.
Chịu đựng nhiều năm áp bức, đất nước nó cũng đứng dậy phản công thành công, sự vĩ đại của Hồ Chủ Tịch, công tích như thần thánh, vực dậy một đất nước bao la rộng lớn, thống nhất hai miền đất nước khiến cả thế giới công nhận Việt Nam là một nước độc lập được chủ quyền công nhận.
Đó là một việc đáng mừng, nhưng nó trong lòng vẫn không nguôi được lửa giận, nếu ngày xưa hơn nữa, đất nước nó mạnh mẽ hơn đã không bị đô hộ, rồi trải qua hơn một ngàn năm đô hộ đau đớn, trăm ngàn nhân mạng chết đi.
Cảnh tan thương khóc than xảy ra như một lẽ thường, nhớ tới những tác phẩm văn học cách mạng bi kịch năm đó, nó càng tức giận, mới buông ra một câu nói.
“Nếu ta trở lại ngày xưa, ta sẽ giúp Việt Nam trở thành một đế quốc vĩ đại nhất thế giới, Trung Quốc cho dù là triều đại huy hoàng nhất, Đại Đường cũng phải cúi phục, Lý Thế Dân không có lựa chọn đầu hàng”.
Thiên như nghe được lời, nhất quyết cho một cơn bão gió sấm chớp đầy trời giáng xuống chính ngôi nhà nó, trời đất quay cuồng, trước mắt hoàn cảnh tối sầm, khi tỉnh lại nó đã xuyên về thời xa xưa.
Mặc dù được trở về quá khứ, nhưng mọi việc không như nó liệu đoán, tất cả sự kiện trong sử sách không một cái nào trùng khớp, có lẽ xuyên qua quá khứ gây nên một loạt sự kiện hỗn loạn, khiến tất cả lịch sử đáng lẽ phải xảy ra thì hoàn toàn không xảy ra, mà tất cả sự kiện lịch sử hòa trộn lẫn lộn biến thành một lịch sử kỳ lạ mới toanh.
Thời đại này có lẽ như được thiên đáp ứng lại lời cầu nguyện của nó nên cho Đại Đường như mặt trời ban trưa, hùng vĩ mà to lớn, bao trùm một phương, còn Việt Nam thì không phải chỉ có một vương triều mà vô số vương triều.
Tuy vậy, tất cả vương triều của Việt Nam lại rất nhỏ bé so với Đại Đường, quả thật chả khác nào trứng gà so với một con gà.
Nếu cho nó sửa lại quá khứ, nó sẽ tức giận tát vào mặt chính mình, “Tại sao ngươi lại phát ngôn một cách ngu xuẩn như thế, bây giờ lấy gì mà chống lại Đại Đường người ta đây, Lý Thế Dân ngồi trên ngai vàng, ngươi thì muốn thấy cái móng chân của người ta cũng không được”.
Xuyên qua quá khứ không mang theo cơ thể cũ, mà thân xác của nó bây giờ là một thiếu niên tên A Bân, cha mẹ không có, từ nhỏ đã là cô nhi, được gia đình phú hộ họ Khương cứu sống, hiện tại A Bân là chăn trâu của nhà họ Khương.
Vì từ nhỏ đã được cưu mang nên A Bân không nói tới chuyện có lương bổng, chỉ việc không bị nhà họ Khương vứt bỏ đã là may mắn.
Người ở thời đại này, tư tưởng phong kiến còn ảnh hưởng sâu sắc, cực kỳ lệ thuộc vào chính người khác, người ta kêu ngươi chết ngươi cũng không còn cách nào khác, vả lại A Bân từ bé đã được nhà họ Khương nuôi lớn, mặc dù bây giờ có khổ hơn nữa cũng không dám phản kháng.
Tư tưởng của chế độ phong kiến, không dám phản kháng, không được phản kháng, xuyên việt qua thân thể A Bân, nhà tiến sĩ sử học hiện đại Trịnh Đông Lân cười khổ, dù sao cũng quá thảm một tí đi, cho ta thân thể một con cháu nhà nông còn tốt đẹp hơn nhiều.
Hiện tại thân phận là A Bân, thiếu niên chăn trâu, thế thì làm sao mà vực dậy Việt Nam chống lại Đại Đường, lật đổ Lý Thế Dân, Trịnh Đông Lân cười khổ.
Dứt khoát, Trịnh Đông Lân bỏ mặc, thôi thì ta cứ làm một tên thiếu niên khố rách áo ôm chăn trâu đi, đã ba ngày ở lại đây, nó đã nắm bắt được nhiều thông tin cần thiết.
Chỗ ở của nó lúc này là Tương Đông Tỉnh thuộc sự quản hạt của Sơn Tây Vương Triều, cương thổ khá rộng rãi, hằng năm đại đa số thốc gạo đều từ Sơn Tây Vương Triều dâng lên An Nam Hoàng Triều.
Như đã nói, Việt Nam lúc này có rất nhiều Vương Triều, Sơn Tây Vương Triều là một trong số đó, ở giữa các Vương Triều có Hoàng Triều, nó như bộ máy ngân hàng ở thời hiện đại, ngân hàng trung ương ở chính giữa điều chỉnh các ngân hàng khác, Hoàng Triều ở thời đại này cũng như vậy.
Nghe đồn ngoài kia có Cổ Loa Vương Triều, nơi mà truyền thuyết về Mị Nương và Trọng Thủy bắt đầu.
Trịnh Đông Lân lười biếng nằm ngủ trên bãi cỏ nghe bọn trẻ chăn trâu khác nhắc tới “Đinh Bộ Lĩnh”, giật thót người tỉnh ngủ, đầu óc quay cuồng.
Đinh Bộ Lĩnh bọn nó nhắc tới không lẽ là Đinh Tiên Hoàng, người mà nổi danh sử sách với công tích “Dẹp Loạn Mười Hai Sứ Quân”.
“Không được, phải mau theo bọn nó tới đó xem !” Trịnh Đông Lân nhanh chóng dắt con trâu của mình đang ăn cỏ phía dưới, cột nó vào một bụi tre chắc chắn nhất gần đó.
Chạy nhanh tới xem, ánh mắt nhất chuyển, nó nắm vai một đứa trẻ ốm yếu khác, “Đinh Bộ Lĩnh đâu ?”.
“Kia kìa” đứa trẻ ốm yếu thấy ánh mắt Trịnh Đông Lân như hổ đói, chột dạ chỉ vào phía bãi cỏ đằng kia, nơi mà tập trung chừng hai mươi đứa trẻ hùng hùng hổ hổ.
Trịnh Đông Lân nhìn theo, thấy một đứa trẻ mày rậm mắt to, làn da màu đồng, thân hình to lớn hơn hẳn những đứa trẻ khác, ngạc nhiên trong lòng, hóa ra đó là Đinh Bộ Lĩnh – Đinh Tiên Hoàng.
Nhìn bộ dáng của Đinh Bộ Lĩnh, nó cảm khái, chỉ từ lúc còn trẻ, phong thái của Đinh Bộ Lĩnh đã không chê vào đâu được, như một con thiên nga lẫn vào bầy gà.
Đinh Bộ Lĩnh nhìn phía bên kia mười hai đứa trẻ nói :”Lương, mày có ý gì đây ? “.
“Đinh Bộ Lĩnh mày đừng giả ngu nữa, khôn hồn thì cút khỏi khu đất này, lần này thì mày không thể lếu láo như trước được nữa đâu” Lương là đứa trẻ có làn da đen nhẻm, ánh mắt nó ti hí, nó nói với giọng hung dữ, lúc nói nó cố ý nhìn qua hai bên nó đang đứng đó hai đứa trẻ to lớn.
“Đinh ca, thằng Lương nó ỷ nó gọi được người, là hai thằng to con đứng hai bên nó, là Đại Tiện, Tiểu Tiện” một đứa trẻ bên Đinh Bộ Lĩnh nhắc nhỏ, vẻ mặt e ngại.
Đinh Bộ Lĩnh chậm rãi quan sát hai đứa Đại Tiện- Tiểu Tiện, hai đứa nó thân hình còn cao hơn hẳn nó một cái đầu, chợt giễu cợt nói.
“Hai bọn nó là anh em à ?”.
Cả đám bọn nó cười “phì”, chỉ riêng bên đám trẻ Lương giận đỏ mặt, anh em Đại Tiểu nắm đấm nắm chặt.
“Tao cho mày cơ hội cuối, đừng có bỏ lỡ” Lương chỉ vào mặt Đinh Bộ Lĩnh đe dọa, quả thật nó hơi sợ sệt bản lĩnh xuất chúng của Đinh Bộ Lĩnh, mặc dù đã có hai đứa Đại Tiện, Tiểu Tiện đi theo.
“Đừng nói nữa Lương, khu này là của làng trên tụi tao, làng dưới tụi mày bên kia” Đinh Bộ Lĩnh phớt lờ lời đe dọa của Lương.
“Đánh nó đi” Sau lưng Lương vang lên giọng nói của Đại Tiện, khuôn mặt nó đỏ như quả táo, rất muốn xông lên đánh cho Đinh Bộ Lĩnh một trận.
Lương ánh mắt xảo quyệt lóe sáng, bên nó chỉ có tám đứa, bên mình mười hai, nhiều hơn bốn, chưa kể anh em Đại Tiểu to gấp hai đứa bên nó.
“Anh em cẩn thận” Đinh Bộ Lĩnh trừng mắt, phất tay ra lệnh, hệt như một vị tướng quân đã ra sa trường, Trịnh Đông Lân con mắt sáng như tuyết, rực rỡ khen hay, nếu có nhiều hơn một Đinh Tiên Hoàng biết đâu nó có thể hoàn thành “Bất Hủ Hoàng Đồ Lật Đổ Đại Đường Thiên Cổ Bá Nghiệp”.
Trịnh