“Thanh Ngưu, đây là đồ ăn của ngươi” Trịnh Đông Lân chỉ vào một quả núi được chất bằng đồ ăn nói.
Đã hơn mười ngày nó ở lại thành Tương Đông, sinh hoạt thường ngày khá tốt, sáng sớm ăn điểm tâm, sẵn tiện mua một chút đồ ăn chuẩn bị, rồi ra ngoài thành luyện thương pháp, chiều tối lại trở về nội thành nhét no bụng.
Hiện tại Trịnh Đông Lân cùng Thanh Ngưu ăn tại một quán quen thuộc mà nó đã ăn suốt từ khi tới thành Tương Đông, không phải vì quán ăn sang trọng tới thế nào, mà thức ăn ngược lại rất bình dị dân dã, nhưng vì thế lại mang tới cho nó một cảm giác dễ chịu.
Thanh Ngưu không đợi được nó nói, lưỡi trâu thèm thuồng tới nỗi chảy đầy nước dãi, một ngụm nuốt mất một nửa quả núi đồ ăn.
“Tiểu Lân, từ khi mỗi ngày ngươi cùng với nó ghé sang ăn tiệm của ta, ta không còn chịu cảnh sợ đêm dài rét lạnh” Một bà cụ nhìn Thanh Ngưu ăn như hổ, cười nói, nhìn dáng vẻ có vẻ là chủ quán ăn nho nhỏ này.
“Không có gì cả Tân bà bà, đồ ăn bà làm thật sự rất ngon” Trịnh Đông Lân cười đáp lại.
“Ngươi thấy ngon là tốt rồi” Tân bà bà hài lòng nói, nói rồi mang lại cái tạp dề bẩn trên người trở về quầy bếp, đón vị khách tiếp theo.
“Ca ca, ăn ngon” Một cô bé thắt hai bím tóc, da trắng như sứ bụ bẫm, ngây thơ nói.
“Ngon lắm, Tiểu Như, ngươi cũng ăn với bọn ta” Trịnh Đông Lân nhìn cô bé, bế nó lên đặt trên ghế kế bên, gắp cho nó một cái đùi gà.
“A, cảm ơn đại ca ca, bà bà nói bà bà quý ngươi lắm, ta cũng quý đại ca ca” Tiểu Như nhìn đùi gà mắt sáng rực rỡ nói.
“Ngoan, ta cũng quý Tiểu Như” Trịnh Đông Lân nhìn nó thèm ăn, mỉm cười.
“Ta ăn đây” Tiểu Như thổ khí nói, cái miệng nhỏ nhắn mở hết cỡ gặm vào đùi gà, dầu mỡ từ thịt chảy ra, khiến miệng nó dính đầy dầu mỡ.
“Con gái phải giữ nết, nếu không sẽ không ai thèm cưới về” Trịnh Đông Lân lau miệng cho nó nói.
“Hừ, trong thiên hạ, đồ ăn ngon là tốt nhất” Tiểu Như trừng mắt nói.
“Được được, thiên hạ đồ ăn ngon là tốt nhất, tất cả nam nhân không đáng để Tiểu Như lo lắng” Trịnh Đông Lân buồn cười nói theo.
Trịnh Đông Lân nhìn sang hướng bên ngoài, người đi đường vẫn còn rất nhiều, các loại đèn đuốc thắp sáng cả một tòa thành, đủ loại thiên kỳ vạn trạng người đi đường, một số người cao to như một tòa núi, có người lại nhỏ bé còn hơn Tiểu Như, có người lại mặc trang phục ngộ nghĩnh với cái chóp mũ nhô cao, có người lại xấu xí đến khó xem, có nam nhân lại đẹp như nữ tử.
“Đại ca ca nhìn những người đi đường đó hả ?” Tiểu Như tay nhỏ lau khóe miệng, nhô đầu hỏi.
“Đúng rồi, sao Tiểu Như biết ?” Trịnh Đông Lân lấy làm ngạc nhiên nói.
“Tiểu Như đương nhiên biết, hầu như mọi người mới tới thành Tương Đông đều như vậy nha” Tiểu Như nãi thanh nãi khí giải thích.
“Tiểu Như nó nói đúng đó, ở đây người đông đúc lắm, đủ loại văn hóa giao hòa với nhau, chỉ cần dành thời gian ngắm nhìn người đi đường một ngày, cũng đủ để thấy hết loại người trên thiên hạ” Tân bà bà lúc này nói.
Trịnh Đông Lân gật đầu, quả không hổ là một trong những tòa thành lớn của Tây Sơn, Tân bà bà có thể nói quá về việc đủ loại người trên thiên hạ, nhưng về một nửa thì nó có lẽ là đúng.
“Còn muốn ăn gì nữa không ?” Tân bà bà ý cười nhìn Thanh Ngưu nói.
“Cho ta hai ly sữa đậu nành, với đồ ăn đặc biệt cho Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân cười nói.
Mỗi ngày đều như vậy, sau khi ăn xong bữa tối, nó đều gọi thêm một phần đồ ăn cho Thanh Ngưu, với Thanh Ngưu chỉ bao đấy đồ ăn thì không đủ nó bỏ bụng là bao, còn hai ly sữa đậu nành, là do sở thích của Trịnh Đông Lân, khi còn ở thế giới cũ, nó rất hay uống sữa đậu nành.
“Có ngay” Tân bà bà cười tươi, chỉ cần có Thanh Ngưu, sinh ý của tiệm cũng đủ ăn no, tới hôm nay đã mười ngày, doanh thu kiếm từ Thanh Ngưu đã ngang bằng một năm đồ ăn bình thường của tiệm.
“Tiểu Như, muội có yêu thành Tương Đông của mình không ?”Trịnh Đông Lân nhìn người dân thành Tương Đông, không hiểu nhớ về quê hương chính mình, bất giác hỏi.
“Đương nhiên là muội yêu Tương Đông nhất, Tương Đông là quê hương của muội” Tiểu Như con mắt ngây thơ không một tí vẩn đục nói.
“Đúng vậy, quê hương của ta cho dù có thế nào cũng khiến ta yêu quý nó” Trịnh Đông Lân ngửa mặt nhìn khuôn trời rộng lớn vô ngần được tô điểm bởi các vì sao sáng, suy nghĩ, “Chỉ còn vài ngày nữa Đại Lê sẽ xâm lược Tây Sơn, nếu Tây Sơn bại trận, Tương Đông sẽ hóa thành một bãi phế tích, nhưng sẽ không, ta sẽ bảo vệ Tương Đông mà muội yêu quý, Tiểu Như”.
“Sữa nóng, sữa nóng đây, cẩn thận kẻo phỏng” Tân bà bà hô to.
“Tiểu Như, một ly của muội” Trịnh Đông Lân làn da cứng như sắt thép, một tí điểm nóng đó không cách nào làm nó tổn thương, nhẹ giọng đưa cho Tiểu Như đồng thời nhắc nhở nó đợi nguội hơn rồi hẵn uống.
“Ta là thích nhất sữa đậu nành, cảm ơn đại ca ca” Tiểu Như cười híp mắt nói.
……
-Chúc mừng ký chủ, thương pháp cơ sở đã tiến vào đại thành cảnh, lĩnh hội được chân ý bổ, đâm, quét – Hệ thống nói.
“Tốt” Trịnh Đông Lân vui vẻ, nó không biết tại sao, thương pháp như có một cái gì đó tạo thành liên kết trong nó, mỗi một lần chạm vào thương, nó đều truyền tới