-Ký chủ đã quá tải điểm danh vọng trữ mức cao nhất, trong vòng hai mươi bốn giờ từ bây giờ, nếu không sử dụng sẽ bị trừ đi – Hệ thống nhắc nhở.
“Cho ta quay ba lần” Trịnh Đông Lân gật đầu nói.
-Mời ký chủ xác nhận.
“Xác nhận”
Dứt lời, vòng quay màu đỏ quen thuộc với hàng loạt vật phẩm màu sắc khác nhau xuất hiện, nó quay với tốc độ nhanh hơn trước một tí, có lẽ là lần này quay nhiều lần hơn nên nó cũng vui lòng chăng.
“Giám định” Trịnh Đông Lân quen thuộc nói.
[ Liệu Thương Đan ] – phẩm chất đỏ.
Miêu tả: cực phẩm đan dược trị thương.
Số lượng : 3 viên.
[ Dã Man Chiến Pháp ] – phẩm chất đỏ.
Miêu tả: là chiến pháp do một người tên là Dã Man Vương truyền lại, Dã Man Vương nổi danh với chiến pháp hung bạo tàn khốc, một chùy vung ra, địch nhân hóa thành bãi huyết dịch nhầy nhụa không ra hình người.
Công hiệu: tang lực lượng thân thể cực đại.
[ Tù Hổ Đan ] – phẩm chất xanh.
Miêu tả: thượng phẩm đan dược.
Công dụng: kích thích dòng chảy sinh mệnh, hóa thành lực lượng tạm thời, không gây tác dụng phụ.
Số lượng : 1 viên.
“Học học học” Trịnh Đông Lân mừng rỡ, cả ba thứ quay trúng đều có hiệu quả đối với nó, chiến trường xảy ra thương thế là không tránh khỏi, có Liệu Thương Đan thì không phải quá lo lắng, Tù Hổ Đan thì công dụng dùng cho lúc chiến đấu gặp địch thủ mạnh hơn, không tệ, lợi hại nhất vẫn là ‘Dã Man Chiến Pháp’.
Dã Man Chiến Pháp, kêu là chiến pháp nhưng thực chất lại rất đơn giản, không một tí chiêu thức huyền diệu nào, mục đích thật sự của nó, là để nâng cao tố chất cơ bắp thân thể, lực lượng nhục thể càng mạnh, đòn đánh càng khủng khiếp, khi đạt tới cực hạn, quỷ thần khó lường.
Dã Man Vương vì lực lượng cơ thể khủng bố cực độ, mỗi một đòn đánh đều làm cho đối thủ nát bấy, cho nên mới được người đời gọi Dã Man Vương, cách chiến đấu lại gọi Dã Man Chiến Pháp.
Một dòng nước ấm truyền vào người Trịnh Đông Lân, nó không khỏi thoải mái kêu một tiếng, nó nhận ra trong thân thể nó cơ bắp không ngừng tang lên, lực lượng sôi sục như nồi nước sôi ùng ục.
Xem xét điểm danh vọng còn có “69/100”, nó hài lòng, lần này quay trúng rất nhiều đồ tốt, nhất là Dã Man Chiến Pháp, con mắt tự tin hơn một bậc, số người có thể ngăn lại nó trên chiến trường này lại ít hơn một số lượng.
“Này Lân, ngươi mang theo cả Thanh Ngưu ra chiến trường à ?” Trình Tú nhíu mày hỏi, nó có một chút cảm thấy hoang đường, chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người mang trâu ra chiến trường đánh giặc.
Trước giờ có nhiều người mang động vật ra chiến trường ngoài ngựa, có hổ, báo, chim các loại, nhưng đó giờ chưa có một người nào mang theo trâu cả.
“Đừng khinh thường nó, Thanh Ngưu lợi hại lắm” Trịnh Đông Lân mỉm cười nói, ở đây mọi người hầu như không biết sự lợi hại của Thanh Ngưu, đừng nhìn bề ngoài nó chỉ là một con trâu, nó sánh ngang Tam Đẳng Chi cao thủ đấy.
“Ha ha, xem tiểu tử chăn trâu nói kìa” Một số tên lính là nông dân bị cưỡng ép buồn cười chỉ trỏ đám người Trịnh Đông Lân, dẫn đến nhiều hơn người chú ý, bọn nó phì cười.
“Không nghĩ có người lại đem trâu ra chiến trường, tiểu tử, trâu là để ở nhà cày ruộng, ngươi đi nhầm chỗ rồi” Bọn nó trêu chọc.
“Câm mồm” Dường như tiếng cười của bọn nó làm rối loạn đội hình đi tới, khiến một Bách Nhân Tướng chỉ huy tức giận quát.
“Hừ” Bọn nó bị quát mắng không dám kêu ca, chỉ oán hận nhìn lấy đám người Trịnh Đông Lân.
“Đây là cái gì tình huống a ?” Trịnh Đông Lân cười khổ, bọn họ là tự chuốc khổ vào mình, cớ gì còn oán hận nó.
“Toàn quân nghe lệnh, trên vai các ngươi bây giờ là không chỉ gánh vác mạng sống của các ngươi, còn là của con dân Dạ Thành, là của Tây Sơn, hãy chiến đấu hết mình” Đại soái của Tây Sơn lần này là Vương Bôn cưỡi ngựa quát.
Sau lưng ông ta, cờ hiệu của Tây Sơn xuất hiện, một đoàn kỵ binh uy dũng theo sau.
“Đó là đại tướng quân Vương Bôn, còn phía kia nữa là binh pháp tôn tử Vương Bí, đều là hai người của Vương gia” Tô Đông Lưu nói.
Chỉ về một người trẻ tuổi, thân mặc nhuyễn giáp bên ngoài, tóc tai búi cao kỹ càng, có một thanh phượng châm đâm qua búi tóc, khuôn mặt cao ngạo ngước lên.
“Lần này Vương Bí đại nhân sẽ nhận vị trí Quân Sư của quân Tây Sơn, cho nên chúng ta không phải quá lo lắng bị Đại Lê ép vế” Một người quân nhân khác nói.
“Đúng vậy, ta tin tưởng vào Vương Bí đại nhân và cả Vương Bôn đại nhân” Bọn họ hâm mộ nói.
“Nổi trống trận” Vương Bôn quát.
Tiếp theo đó, hai bên quân nhân canh giữ trống trận Tây Sơn, vung thật mạnh những cây dùi xuống mặt trống, tiếng trống như tiếng kinh lôi giáng xuống đại địa, kéo theo từng nhịp tim binh sĩ dâng cao.
“ĐÁNH” Vương Bôn quát, hai bên Thiên Nhân Tướng dẫn dắt đội của mình tiến lên, Tướng Quân dẫn dắt chính đội quân của mình.
“LÊN” Đình Phùng quát lớn, dẫn một ngàn người phía sau.
“LÊN” Binh sĩ gầm thét hô.
“GIẾT KHÔNG THA” Bên kia Đại Lê gầm thét trở lại, gần mười vạn quân hai bên cứ thế như thiêu thân lao vào nhau.
“Đi thôi Thanh Ngưu” Trịnh Đông Lân nhảy lên người Thanh Ngưu, trầm giọng nói, Thanh Ngưu dẫn dắt đội năm người Đinh Bộ Lĩnh tiến lên.
“Thình thịch” Đó là tiếng tim đập của năm người Trịnh Đông Lân, bọn nó mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng, đó là sự hồi hộp