Rạng sáng ngày thứ hai ở Dạ Thành, hai quân Đại Lê và Tây Sơn dàn binh bố trận chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Năm người Trịnh Đông Lân đã chờ đợi từ sớm, cẩn thận đứng thành một tổ năm người chờ đợi mệnh lệnh từ phía trên.
Vết thương trên ngực trái của Lương hoàn toàn biến mất, cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian không để lại một vết tích, tất cả là nhờ công dụng của Liệu Thương Đan, sau khi cho Lương phục dụng, Trịnh Đông Lân tấm tắc không thôi, xem ra hiệu quả rất mạnh.
“Trịnh Đông Lân, lần này các ngươi sẽ sang quân cánh phải” Lúc này, Đình Phùng cưỡi kỵ mã đi tới, nhìn bọn nó mà nói.
“Ân” Trịnh Đông Lân nghe phân phó gật đầu, nó không biết phía trên có quyết định gì, nhưng chắc chắn tất cả cũng vì chiến thắng.
“Sau khi Vương Bí đại nhân thấy được thực lực của các ngươi, một tân binh nhưng lại có thực lực của một Thiên Nhân Tướng, đại nhân sắp xếp các ngươi bên cánh phải nhằm cho quân địch bất ngờ, từ đó mà chiếm lợi thế to lớn, tốt nhất các ngươi hãy giết được tướng bên địch” Đình Phùng nói thêm.
“Ta đã biết” Trịnh Đông Lân hiểu ra nói, xem ra là các chỉ huy đã bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của bọn nó, nếu lần này bọn nó tiến công bên cánh phải sẽ không còn đụng độ với Ngao Kiều và Phạm Nhật, trong lòng nó hơi mất mát một tí, nhưng cũng có một tí thở phào, bởi vì hiện tại một đối thủ như Phạm Nhất là có hơi quá sức đối với nó.
“Nhưng còn ngươi sẽ ở lại cánh trái cùng với chúng ta, Lương” Đình Phùng nói thêm.
Lương ngạc nhiên, lông mày nhướng lên, dường như nó hiểu được dụng ý của Đình Phùng.
“Ta muốn ngươi kìm chân Ngao Kiều, cho tới khi Vương Bí đại nhân cho hạ lệnh cung thủ tấn công” Đình Phùng cười khổ nói.
“Ta hiểu được sự khó khăn của ngài, ngài không phải lo lắng, ta cũng muốn đối đầu với Ngao Kiều một lần nữa" Lương lắc đầu, nó biết Đình Phùng thấy ngại trong lòng là vì lần đối đầu trước, nó suýt nữa bị Ngao Kiều giết chết, lần này lại để nó đối đầu với Ngao Kiều, chỉ sợ kết quả không khác mấy, nhưng Đình Phùng không biết, trải qua một lần kém chút đi qua quỷ môn quan, Lương đã đạt tới Tam Đẳng Chi.
“Lương, ngươi phải làm tốt” Trình Tú nhíu mày nói, vỗ vai Lương.
“Ta còn cao hơn ngươi một cảnh, không phải lo” Lương gạt tay nó ra, cười nhạt.
“Ta cũng vừa lên Tam Đẳng” Trình Tú khinh thường nhìn Lương nói ra, đừng tưởng chỉ một mình ngươi có thể đột phá.
“Ta kém chút được Ngũ Đẳng” Đinh Bộ Lĩnh bình thản nói.
“Không sai biệt lắm” Tô Đông Lưu nói.
“Ta cũng một chút nữa là được Lục Đẳng” Lý Tín nói nhỏ.
“Ta nghĩ nếu hôm nay còn sống, chắc sẽ được Lục Đẳng” Trịnh Đông Lân thành thật gật đầu.
Lần này đến lượt Lương há hốc mồm, nó chỉ nghĩ rằng một mình nó trải qua lằn ranh sinh tử sẽ đột phá một cảnh giới, làm sao một đám kia cũng đều kém chút đột phá, nhất là thằng ranh con Trình Tú, hai tay nó choàng ra sau đầu, buồn cười nhìn nó trêu chọc.
“Hừ” Lương vác cung bỏ đi, không để ý bọn nó.
“Nổi trống trận” Vương Bôn quát.
“Nổi tù” Bên kia quân Đại Lê, Bạch Trạch quát.
“Giết” Có lệnh chiến đấu, hai quân lưng thẳng tấp, nhưng từ đầu gối trở xuống đang không ngừng rung động, muốn xông lên chém đầu quân địch ngay lập tức, Đình Phùng giương trường đao lên cao, hô to.
Hai quân lần này chỉ còn khoảng hơn tám vạn quân, hai bên tổng cộng có hơn mười sáu vạn quân giẫm đạp đại địa xông vào nhau.
Từ giữa trung tâm hai quân giao chiến, người dân bên trong Dạ Thành cũng cảm thấy dưới chân truyền tới từng đợt rung chuyển, đó là cỡ nào áp lực truyền tới, mặc dù đã cách rất xa chiến trường.
Người dân Dạ Thành hai mắt nhắm chặt, hai tay chụm vào một chỗ, mỗi một người có người quỳ xuống đất, có người ngồi, có người đứng tại chỗ, nhưng đều chung một điểm là cầu nguyện cho quân Tây Sơn chiến thắng.
“Hãy cút đi quân Đại Lê, các ngươi chỉ là kẻ xâm lược” Một vạn người dân Dạ Thành ngẩng đầu lên trời.
“Đông Lân, Bộ Lĩnh, Đông Lưu, Tín, Tú, Lương” Sáu người Trịnh Đông Lân quay mặt nhìn nhau, trao cho nhau sự tự tin bên trong ánh mắt.
“Giết bọn chúng” Trịnh Đông Lân hô, ngồi trên người Thanh Ngưu như gió xông ra phía trước tiền tuyến, liên tục vượt qua các lớp nhân mã, phút chốc đã dẫn đầu toàn quân.
“Cố lên” Kỵ binh dẫn đầu cánh phải quân Tây Sơn ngạc nhiên nhìn qua Trịnh Đông Lân, không biết từ lúc nào đã có một thiếu niên cưỡi trâu sánh ngang nó, không khỏi xúc động nói.
“Cố lên” Trịnh Đông Lân quay đầu nói ra, giờ khắc này chỉ hai từ “cố lên” dường như chứa tất cả nỗi lòng của bọn hắn.
Bá Vương Thương lực lượng còn bá đạo hơn ngày hôm qua, quét một đường từ dưới đại địa kéo lên trên trời cao, một đường dao gió xuất hiện, kéo thêm cát bụi chém đứt đôi quân Đại Lệ, không chỉ dừng lại ở một người, dao gió còn tiếp tục đi tới, trong khoảng ba thước, tất cả không một ai tránh khỏi cái chết.
Kỵ binh chấn kinh nhìn dao gió của Trịnh Đông Lân, trong lòng không khỏi suy nghĩ, thiếu niên này là ai.
“Ta là Thiên Nhân Tướng Lý Cách, còn ngươi là ai ?” Kỵ binh thấy Trịnh Đông Lân dũng mãnh vô địch, tự dưng trong thâm tâm muốn kết giao.
“Ta là Ngũ Trưởng Trịnh Đông Lân” Trịnh Đông Lân nói, Bá Vương Thương lại tiếp tục xoắn giết một đợt binh sĩ.
“Được” Lý Cách thấy Trịnh Đông Lân giết binh sĩ Đại Lê như gặt cỏ, nó cũng không chịu thua,