“Các ngươi né xa chỗ này, chiến xa để bọn ta lo liệu” Trịnh Đông Lân nắm bá Vương Thương xoay một vòng nói.
Trường thương bị Thái Huyền Chân Khí như lửa bốc cháy bao phủ phía trên, mũi thương phừng phực đốt cháy không khí.
Khi Thái Huyền Chân Khí đốt cháy rừng rực, bên trong chiến trường có một con mắt đang nhắm kín mở ra.
“Ta nghe được mùi vị của tiên mầm” Người này mặc đạo bào màu xanh, tóc để thoải mái ra phía sau, hai chân xếp bằng mà nói.
Đạo nhân chậm rãi đứng dậy, không quên nắm cây phất trần để kế bên, như một mũi tên tiến tới vị trí Trịnh Đông Lân.
Binh sĩ Tây Sơn thấy chiến xa đã được Trịnh Đông Lân cùng với Lý Cách cản lại, nhẹ nhõm trong lòng, nắm chặt binh khí chiến đấu với quân Đại Lê.
“Quân hậu cần, vòng ra phía sau đánh úp quân Tây Sơn” Bên trong quân Đại Lê, Nhân Mặc ra lệnh.
Hơn năm ngàn binh sĩ được một Ngũ Thiên Tướng dẫn dắt vòng ra phía sau, dẫn đến khói bụi mù mịt bốc lên.
“Vương Bí đại nhân” Quân nhân tình báo quỳ xuống nói.
Vương Bí cẩn thận suy nghĩ, chắp tay phía sau không nói gì, trong đầu cẩn thận lập ra chiến lược của đối phương.
“Vương Bí, không cần suy nghĩ, đối phương sẽ ra lệnh cho tướng lĩnh dẫn dắt binh lính của bọn chúng đánh úp phía sau chúng ta” Vương Bôn lúc này nói.
“Làm sao ngươi biết ?” Vương Bí bất ngờ.
“Đó là bản năng bên trong một vị tướng” Vương Bôn nói, Vương Bí cái hiểu cái không.
“Nếu quân địch đã kéo một cánh quân đánh úp chúng ta, ta sẽ tương kế tựu kế đánh bại chúng, cho một vạn quân chờ đợi, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào” Vương Bí nói.
“Vâng” Quân nhân tình báo lĩnh mệnh nói.
“Còn nữa, tới lúc rồi, chuẩn bị cho cung thủ chiến đấu” Vương Bí quát.
“Thưa đại nhân” Quân nhân cao giọng nói.
“Lần này chúng ta sẽ được ra quân” Nhóm cung thủ nắm bàn tay nói ra.
Vương Bí mỉm cười, cung thủ lúc này xuất kích sẽ làm cho binh hậu cần Đại Lê một phen bất ngờ.
Tiến vào càng sâu bên trong quân, lực lượng của địch càng lớn, điều đó Trịnh Đông Lân không thể không công nhận, cho đến hiện tại, hầu như mỗi một người binh sĩ Đại Lê, cảnh giới cũng không thua kém nó rất nhiều.
“Đem nó ra” Binh sĩ Đại Lê thấy chiến xa mất đi tác dụng, Tam Thiên Tướng Đại Lê thấy vậy nói.
“Thưa” Binh sĩ cung kính nói, một đám lùi về sau.
Sau đó, một cỗ máy cực lớn được mang ra, là một cái nỏ khổng lồ, phía trên được lắp sẵn một mũi tên khổng lồ.
“Đây là vũ khí hạng nặng bí mật mà quân ta đã chuẩn bị cho tới bây giờ” Binh sĩ Đại Lê chấn động nhìn nỏ khổng lồ được mang ra.
“Một kích của nó sẽ sánh ngang với một kích toàn lực của Bát Đẳng Chi” Tam Thiên Tướng mỉm cười.
“Bắn” Nó hai tay chụm thành hình một mũi tên đưa về phía trước nói ra.
“Bắn” Binh sĩ Đại Lê nhận được lệnh, vung tay kéo dây cung hô to.
Mũi tên khổng lồ được bắn ra như một khỏa đại bác nổ lớn, tạo nên một cơn cuồng phong cuốn trào, nó xuyên thủng một lớp cực lớn binh sĩ Tây Sơn, bay mãi cho tới khi đạt gần năm mươi thước mới dừng lại.
Mũi tên khổng lồ cắm xuống đất, dựng ngược lên trên, xới một lớp đất to lớn bao trùm đầu của nó, khoảng cách gần đó, binh sĩ Tây Sơn chỉ còn một đám máu tươi.
“Khủng khiếp quá” Binh sĩ Tây Sơn chỉ còn một cánh tay, sắc mặt trắng bệch nói.
“Tiếp tục bắn” Binh sĩ Đại Lê hô.
Bốn cổ nỏ khổng lồ được đưa ra, chiếm một khoảng trống lớn trên chiến trường, dây cung to như dây thừng, khi được buông ra, từ đầu nó phóng ra bốn mũi tên khủng bố tiến về toàn quân Tây Sơn.
“Rầm” Mặt đất bị mũi tên khổng lồ dằn xé, bão táp bằng cát được dựng lên, cát bụi che mắt toàn thể hai quân.
“Chết rồi” Binh sĩ Tây Sơn nhìn một người chỉ mới khi nãy còn đứng kế bên mình, lúc này đã mất đi nửa người phía trên, nó chỉ thấy một mũi tên màu bạc khổng lồ được bắn với tốc độ nhanh xẹt qua nó, còn dấy lên một cơn gió cuốn bay tóc nó.
“A” Binh sĩ Tây Sơn hoảng sợ, chỉ bốn mũi tên bắn ra đã khiến khắp mọi mặt trận Tây Sơn bị mất một khoảng lớn.
“Nếu đã đánh không lại mũi tên, hãy giết người điều khiển nỏ” Lý Cách nói.
Chợt nó thấy một Tam Thiên Tướng phe địch đứng trước dàn nỏ khổng lồ, chân mày cau lại, cảm thấy khó giải quyết.
Tam Thiên Tướng đồng nghĩa với việc cảnh giới của nó sẽ là Thất Đẳng Chi, cao hơn Lý Cách một đẳng.
“Tam Thiên Tướng đó để ta lo liệu” Trịnh Đông Lân nhận ra khó khăn của Lý Cách, mở miệng nói.
Thanh Ngưu hóa thành một tia sáng màu xanh cực tốc hướng tới Tam Thiên Tướng, Thanh Ngưu lần này cũng phải cẩn thận vạn phần, vì cho dù thân thể của nó cứng cáp cũng không thể đỡ được một tên của nỏ thần.
Nhưng bởi vì nỏ thần khổng lồ, cho nên mỗi một lần muốn di chuyển theo hướng của Thanh Ngưu rất khó khăn, nó chỉ đặt được một hướng cố định mà tấn công.
“Để hắn cho ta, các ngươi cứ việc điều khiển nỏ thần” Tam Thiên Tướng thấy Trịnh Đông Lân xông tới, phân phó nói.
Tam Thiên Tướng trường kiếm trong tay sáng chói công kích Trịnh Đông Lân, nó hơi đảo kiếm một vòng nhằm tăng thêm lực xoắn ốc cho quỹ đạo.
“Chuyện nhỏ” Trịnh Đông Lân con mắt xem kỹ hết tất cả quỹ đạo của đối thủ, không tiếp tục dùng thương, mà Thanh Ngưu tang thêm tốc độ tiếp cận Tam Thiên Tướng chỉ không tới một thước, khoảng cách này dùng vũ khí dài quá bất tiện với nó.
“Ăn ta một chiêu Giáng