“Bọn hắn dám, chỉ là một đám tới thân mình còn lo không xong” Đình Phùng khinh bỉ nói.
“Nhưng cũng không thể không đề phòng” Tô Đông Lưu nhíu mày nói.
Đình Phùng không muốn tỏ ra đồng ý, Tô Đông Lưu mặc kệ, nó trong thâm tâm luôn có một cảm giác lần này người của Đạo giáo sẽ có một loạt cử động nào đó rất mạnh mẽ.
“Ăn đi” Lương đưa tới khẩu phần ăn nói.
“Ngon miệng” Trình Tú nhận khẩu phần ăn nói.
“Đến bây giờ ta mới để ý, đội các ngươi không phải là vượt qua năm người hay sao, ta bỗng dưng nhớ lại các ngươi tới tận sáu người” Đình Phùng lúc này bỗng dưng lớn tiếng nói.
Những người lính xung quanh cũng không ai nhận ra điều lạ thường, có lẽ là do bọn nó không nghĩ tới lại có một nhóm dám vượt qua số người quy định.
“Ha ha, là Trịnh Đông Lân hắn thấy Lý Tín bề ngoài ốm yếu không có ai nhận vào tổ đội, nên hắn mặc kệ nhận Lý Tín vào đội, nào ngờ tên tiểu tử này lại mạnh dến thế” Trình Tú cười ha hả chồm vào vai Lý Tín làm nó đỏ mặt.
“Hành động của các ngươi như thế là trái quân pháp, nhưng các ngươi đều lập công lớn, nên ta thôi vậy” Đình Phùng thở dài.
Và như thế, lần đầu tiên có một đội sáu người trái quân pháp nhưng không bị bất cứ hình phạt gì, ngược lại còn khiến người khác để lại dấu ấn sâu đậm.
( đã sửa lại chương 14- do một số sai lầm số người trong đội của Trịnh Đông Lân, hiện tại mới phát hiện ra )
…..
Ngày thứ ba tại Dạ Thành.
Lần này, chiến trường chỉ có bốn người Trình Tú, Tô Đông Lưu, Lý Tín, Lương ra trận, Trịnh Đông Lân cùng với Đinh Bộ Lĩnh còn đang ngủ say trong lều, không thể ra quân.
“Lần này các ngươi có nhiệm vụ khác” Đình Phùng nhìn ba người Trình Tú, Tô Đông Lưu, Lý Tín nói ra.
Ba người Trình Tú gật đầu, nghe Đình Phùng nói, bọn nó khuôn mặt nghiêm túc, biết là lần này nhiệm vụ vô cùng quan trọng, sẽ ảnh hưởng tới thắng thua trận chiến.
“Lương tiếp tục kìm hãm Ngao Kiều” Đình Phùng nói.
“Được” Lương gật đầu.
Hai quân có hiệu lệnh từ chỉ huy, xông vào nhau tới tấp chém giết, đầu người chưa bao giờ rơi nhiều như vậy.
…...
Bên trong bản doanh Đại Lê được Nhân Mặc, Tùng Tả và Bạch Trạch canh giữ, không để cho bất kỳ một sai sót nào xảy ra.
“Ta đã chuẩn bị đạo binh, cho dù tên Vương Bí bên kia có mưu kế gì cũng không thể thực hiện được” Quân Sư Đại Lê tự tin nói.
“Cả ba chúng ta ở đây canh giữ, cho dù một con ruồi cũng không lẻn vào được” Nhân Mặc chống tay lên bàn nói ra.
“Để xem, có cả Bạch Trạch đại nhân canh giữ, kế sách của tên Vương Bí có thể tới mức nào” Tùng Tà khinh thường nói.
Bạch Trạch không nói gì, chắp tay sau lưng, trong đầu suy nghĩ hàng vạn điều có thể xảy ra, cẩn thận suy xét thế cục, nhưng ông ta trong lòng không khỏi tràn ngập tự tin bởi vì ông ta tự tin vào thực lực của chính mình, có ông ta đích thân canh giữ, bên Tây Sơn sẽ không một ai đủ sức gây loạn, cho dù đó là Vương Bôn, bên Tây Sơn nếu nói có một người đủ sức chống lại ông ta, thì đó phải là Lê Hoàn, nhưng Lê Hoàn sẽ không ở đây.
…..
“Chém chết hắn” Binh sĩ Tây Sơn khí thế nuốt hổ gầm to, trường thương xuyên thủng lớp lớp quân địch, khi binh Đại Lê không còn người khổng lồ chống đỡ, bọn nó yếu hơn hẳn hai ngày đầu.
“Giết” Binh sĩ Đại Lê được một Thiên Nhân Tướng dẫn đầu phản kích, một kích chém rơi đầu binh sĩ Tây Sơn xông lên, dẫn quân Đại Lê đảo ngược thế trận.
“Ngô Đồng, lần này lại gặp” Đình Phùng chặn đầu Thiên Nhân Tướng Đại Lê nói.
“Hai ngày bị ta đả bại, không biết xấu hổ” Ngô Đồng con mắt rủ xuống nói, trường đao thẳng tắp nắm bên hông.
“Ngày hôm nay sẽ khác” Đình Phùng mỉm cười, kỵ mã quay một vòng, trường đao vung tới Ngô Đồng.
“Mạnh miệng” Ngô Đồng hừ một tiếng, trường đao làm lại hành động đáp trả, lần này khiến nó kinh ngạc là lực lượng của Đình Phùng đã tăng lên.
“Ngươi đột phá Hậu Kỳ ?” Ngô Đồng ngạc nhiên nói, trường đao bổ thiên một kích chém xuống.
“Nhờ ơn của ngươi hai ngày nay” Đình Phùng khí thế hoàn toàn bùng nổ, trường đao được chân khí trong suốt phụ gia, lực lượng bạo tăng thêm một bậc, chấn tay cầm đao của Ngô Đồng run rẩy.
Ngô Đồng âm trầm nhìn nó, không nghĩ tới Đình Phùng đã có thể đi tới một bước này, trường đao đồng thời bị một đám chân khí trong suốt bao bọc, vung ngang, tạo thành một lưỡi đao đòi mạng đi tới.
Đình Phùng con mắt dư quang nhìn tàn ảnh một kích của Ngô Đồng, đuôi tàn ảnh lướt qua khóe mắt nó, Đình Phùng phản xạ nhanh chóng vung trường đao đón đỡ.
“Chiu” Một mũi tên xé gió từ bên trong quân Đại Lê hướng tới Đình Phùng, bỗng cũng một tiếng động vang lên, một mũi tên từ bên Tây Sơn đồng thời nhắm tới mũi tên đang tới.
“Keng” Tiếng kim loại vang lên, một đóm lửa nhỏ nổ tung, mũi tên của Lương bị mũi tên từ Ngao Kiều đánh văng, mũi tên của Ngao Kiều phía trên có chân khí bao phủ, còn Lương thì không, cho nên lực lượng là không cách nào sánh ngang.
“Vẫn là ưu thế cảnh giới của hắn hơn ta” Lương khó chịu nghĩ.
“Đa tạ” Đình Phùng biết là Lương bắn ra mũi tên cản lại tên của Ngao Kiều cho nó có thêm thời gian làm ra hành động kế tiếp, mũi tên Ngao Kiều vì va chạm với Lương, cho nên lực đạo bên trong bị phân tán hơn phân nửa, Đình Phùng trường đao dễ dàng đón đỡ.
“Lại là tên tiểu tử khó ưa đó” Ngao Kiều bên kia cũng khó chịu nghĩ, nó thắng