“Cẩu tặc Tây Sơn” Thấy doanh trại phe mình bốc cháy, biết là kho lương cũng xong đời, Nhân Mặc phẫn nộ rống to.
Tùng Tả phẫn nộ không thôi, trường đao ong ong vài tiếng, trên người hệ thổ chân nguyên liên tục tuôn ra, khiến cho sỏi đá dưới chân bọn nó bắt đầu rung động.
Bạch Trạch sắc mặt im lặng đến đáng sợ, con mắt không khỏi nhìn theo cột khói đen bốc lên trời.
“Mưu kế tốt lắm” Bạch Trạch trầm giọng nói, trong tâm trí đã cho Vương Bí trở thành kẻ nguy hiểm hàng đầu.
“Quân các ngươi sẽ làm sao đây?” Ngạc Minh cười trên nỗi đau người khác.
Nhân Mặc quay đầu nhìn người xung quanh, thấy binh sĩ bọn nó như bị mất hồn nhìn theo đám cháy phía binh doanh, hệt như mất đi một điểm tựa.
“Tất cả binh sĩ nghe đây, chúng ta không có gì phải lo sợ, không có lương chúng ta cũng sẽ chiến thắng, chỉ cần chúng ta có ý chí kiên định, cố gắng tốc chiến tốc thắng, chờ đợi kho lương tiếp theo được cung cấp” Bạch Trạch cao giọng nói, giọng nói của ông ta truyền đi khắp chiến trường.
“TUÂN LỆNH” Binh sĩ Đại Lê tinh thần được thắp lên một ngọn lửa bùng cháy, lớn giọng nói, giọng nói vang vọng núi rừng.
“Bạch Trạch đại nhân chỉ một câu nói đã vực dậy sĩ khí binh lính, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn” Vương Bôn thấy binh sĩ Đại Lê chỉ một câu nói đã phục hồi như cũ, chân thành nói.
“Hừ, còn không bằng mưu kế thâm hiểm của các ngươi” Nhân Mặc khó chịu nói.
“Cái gì gọi là thâm hiểm, trên chiến trường, hữu dũng vô mưu, hữu mưu vô dũng, thiếu một thứ đều là kẻ thất bại, chỉ có hữu dũng hữu mưu, mới chính là tướng tài, chúng ta là dũng, Vương Bí chính là mưu” Ngạc Minh trêu chọc nói.
“Đừng tiếp tục đôi co với bọn hắn Nhân Mặc” Tùng Tả can ngăn nói ra.
Nó biết rằng hiện tại tiếp tục đôi co với bên Vương Bôn, bọn nó chỉ là người chịu thiệt mà thôi, lúc này muốn lấy lại sĩ khí binh sĩ chỉ có cách chiến thắng ngày hôm nay.
“Các ngươi nghĩ rằng các ngươi sẽ có kho lương tiếp tế sao ?” Huyền Đức nói.
“Ý ngươi là cái gì ?” Tới lượt Tùng Tả giật mình nói.
Bạch Trạch mắt mở to nhìn bọn nó.
“Nếu Vương Bí đại nhân đã tính được việc đốt kho lương của các ngươi, sao không nghĩ tới việc chặn đứng đường có thể tiếp tế, Vương Bí đại nhân liệu sự như thần, trước khi cử hành việc bí mật đốt kho lương, đã cho binh sĩ bí mật đưa tin cho Liêm Trịnh, chặn đường tiếp tế kho lương tiếp theo của các ngươi” Huyền Đức cười nhạt.
“Cái gì ?” Tùng Tả chấn động, sĩ khí một hồi được thắp lên lại bắt đầu bị giảm xuống.
“Bọn cẩu tặc Liêm Trịnh” Nhân Mặc phẫn nộ nói, nắm chặt lòng bàn tay, Liêm Trịnh luôn là cái gai trong lòng Đại Lê, hai bên thực lực sàn sàn nhau, chiến khởi liên tiếp cho tới bây giờ, không ai làm gì được ai.
“Chỉ cần ta giết chết các ngươi, sĩ khí quân ta cũng sẽ không suy giảm, thậm chí còn tăng lên” Bạch Trạch lạnh nhạt nói, thực lực của ông ta muốn giết được ba người Vương Bôn, không phải là nói giỡn.
“Đúng như ngươi nói, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ rằng, ngươi có thể giết được chúng ta, nhưng đó là việc có thể xảy ra nếu chúng ta không toàn lực chạy trốn, cho dù sĩ khí quân ta có giảm, thì liệu ba ngày sau quân ngươi có sĩ khí, nhưng không có lương thực, liệu có chống đỡ được hay không ?” Huyền Đức nói.
“Đừng quên một tướng quân chỉ có thể đánh lại một số lượng binh sĩ nhất định, cho dù là Tam Đại Thiên Bạch Trạch đại nhân có thể đánh được một vạn binh sĩ phe ta, lúc đó đại nhân kiệt sức, cái đầu của đại nhân sẽ được chính Vương Bôn đại nhân của chúng ta thu gặt, nếu không phải có giới hạn sức mạnh, thì chúng ta đã không phải chiến tranh trường kỳ để cho binh số hai bên giảm xuống” Ngạc Minh nói.
“Vương Bí đại nhân tính toán tới việc Bạch Trạch ngươi tham vọng muốn trở thành một trong Chiến Quân Tứ Quốc tiếp theo, cho nên sẽ không ngu ngốc bỏ lại mạng sống của mình tại đây, cho dù ngươi có làm ra phản ứng như thế nào, ngày hôm nay, thế trận đã nghiêng về phía chúng ta” Huyền Đức bình thản nói ra.
“Các ngươi một đám võ tướng, cho rằng sức mạnh là tất cả, nhưng các ngươi đã sai rồi, hiện tại thời đại của trí giả đã tới, Vương Bí sẽ là người làm cho toàn bộ thiên hạ của các ngươi khiếp sợ, hắn sẽ là người trí trùm thiên hạ” Vương Bôn cười to, Vương Bí cũng là người thuộc danh gia vọng tộc Vương gia, so với Vương Bôn, Vương Bí được người trong gia tộc kỳ vọng hơn rất nhiều.
Gia lão trong tộc đã từng có một nhận định về Vương Bí, người này xuất hiện sẽ mang tới cho thiên hạ một cơn bão táp, hắn sẽ thay đổi lịch sử sang một trang mới, trí trùm thiên hạ.
“Trí trùm thiên hạ” Ba người Bạch Trạch chấn kinh, miệng lưỡi hơi khô khốc, đúng thật là cho tới nay, thiên hạ này đã quá mức xem thường trí giả, cho tới hiện tại, nanh vuốt của trí giả đã lộ ra, không xuất hiện thì thôi, một khi xuất hiện, gáy một tiếng kinh động toàn bộ thiên hạ.
“Được lắm một câu trí trùm thiên hạ, được lắm một tên Vương Bí” Bạch Trạch bỗng dưng cười to.
“Bạch Trạch đại nhân” Nhân Mặc, Tùng Tả không hiểu nhìn sang.
“Thời đại Chiến Quân Tứ Quốc vì sao rực rỡ chói sáng như vậy, tất cả là vì bọn hắn đều có đối thủ đáng sợ cho chính mình, mới từ đó không ngừng tiến lên, hiện tại thiên hạ lại xuất hiện một người đáng sợ như thế, ta thật lấy làm