“Các ngươi tìm cho ta tre” Trịnh Đông Lân nhìn người dân Dạ Thành nói.
“Vâng đại nhân” Người dân Dạ Thành thấy Trịnh Đông Lân khí chất bất phàm, càng thêm dung mạo anh tuấn, tóc trắng xóa cột phía sau, không khỏi cung kính cúi người nói.
“Ta không phải đại nhân các ngươi, gọi càng nhiều người càng tốt, trẻ em càng tốt hơn, ta sẽ dạy bọn hắn biết một trò vui” Trịnh Đông Lân xua tay nói.
“Thưa đại nhân, đây là đồ vật ngài yêu cầu” Sau đó người dân Dạ Thành đem lên một đống tre, cùng với một đám trẻ con trạc mười tuổi.
Đám người Dạ Thành, cùng với đám người Tô Đông Lưu không hiểu nhìn nó.
“Bộ Lĩnh, Đông Lưu, chắc hẳn các ngươi còn nhớ thứ này ?” Trịnh Đông Lân bàn tay được Thái Huyền Chân Khí bao phủ, không cần dao bén, đủ để chẻ tre thành những thanh tre nhỏ gọn.
Nhìn con diều quen thuộc trong tay Trịnh Đông Lân, Đinh Bộ Lĩnh cùng với Tô Đông Lưu gật đầu, dù gì thứ đó cũng từng khiến bọn nó thích thú một hồi.
“Ta dạy các ngươi làm, các ngươi nhìn kỹ” Trịnh Đông Lân làm chậm lại, nhìn bọn nó nói.
“Các ngươi nắm được kỹ thuật làm diều chưa ?” Trịnh Đông Lân dò hỏi.
“Đã nắm được thưa đại nhân” Đám trẻ con Dạ Thành gật đầu nói.
“Tốt, ta đảm bảo các ngươi sẽ thích thứ này” Trịnh Đông Lân hài lòng nói, đúng như nó nói, những con diều này sau đó sẽ trở thành biểu tượng tại Dạ Thành.
“Thứ này có thể làm được gì sao ?” Bọn trẻ không hiểu hỏi.
“Vô lễ, đại nhân đã phân phó, không được hỏi trở lại” Người lớn Dạ Thành thấy bọn nó thắc mắc, không khỏi lo sợ mắng.
“Trẻ con không biết phải hỏi, các ngươi không nên trách mắng bọn hắn” Trịnh Đông Lân cười.
“Thứ này gọi là diều, chắc hẳn lần đầu các ngươi được biết tới nó, nó dùng để bay trên trời” Trịnh Đông Lân nhẹ nhàng nói.
“Bay trên trời” Bất kể là đám trẻ con hay người lớn tại Dạ Thành đều kinh ngạc.
“Nó bay được, ta từng thử rồi” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu xác nhận với Trình Tú.
“Thật sao ?” Lý Tín kinh ngạc.
Nói rồi, đám người Đinh Bộ Lĩnh cắm đầu vào làm ra những con diều giấy tiếp theo, số lượng diều giấy cứ thế được tăng dần, diều giấy rất dễ làm, không như làm ra binh lính từ đất nung, chỉ cần có đủ vật liệu chỉ mất khoảng vài phút sẽ làm được ra một con diều.
“Ta thả lần đầu tiên cho các ngươi xem” Trịnh Đông Lân nối dây cho diều, nó một hồi kéo theo diều di chuyển, gió nổi lên kéo theo diều bay lên cao.
Đám trẻ con mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhìn con diều thích thú không thôi, muốn thả đi những con diều nằm trong tay mình.
“Giờ chưa phải lúc để thả diều, các ngươi sẽ phải đợi” Trịnh Đông Lân nói, kéo dây, thu lại con diều để cho đám trẻ tiếc nuối.
“Cái thứ gọi là diều này thật kỳ diệu” Trình Tú than thở.
“Ta lần đầu đi qua chỗ các ngươi, chính là bị nó thu hút mới kết bạn với Đông Lân” Tô Đông Lưu gật đầu nói.
“Nhìn nó ta lại nhớ tới lần đầu được thả trên bãi cỏ quê nhà” Đinh Bộ Lĩnh nhớ nhung nói.
Lương với Lý Tín là lần đầu tiên thấy được diều nên còn đang ở trong sự kinh ngạc tột độ, bọn nó bị con diều thu hút tất cả sự chú ý bên trong.
Hai bên quân lính Tây Sơn chấp hành nghiêm chỉnh kế hoạch Thiên Binh, một bên làm ra binh lính đất nung, một bên làm diều giấy không mệt mỏi.
Đây là một đêm không ngủ đối với bọn nó, bất kể là quân bên trong Dạ Thành, hay là quân canh giữ bên ngoài chiến tuyến, bởi vì ngày hôm sau sẽ là ngày kết thúc cuộc chiến trường kỳ này, có một cái gì đó hạo hực trong lòng bọn nó, đốt cháy cảm xúc không để cho bọn nó chợp mắt nổi.
“Ngủ đi, ta thấy ngươi mệt mỏi lắm rồi” Binh sĩ Tây Sơn quay đầu qua nhìn tên đồng bạn kế bên mình nói.
“Ta không ngủ được, nhưng sao ngươi cũng không ngủ đi ?” Binh sĩ đó hỏi lại.
“Ta nhớ Bình muội, chỉ cần ngày mai kết thúc, ta sẽ được trở lại gặp muội ấy rồi” Binh sĩ Tây Sơn thần sắc hạnh phúc nói.
“Là cô gái hôm tiễn quân ngươi khóc như mưa sao, cô ta ngực to đấy, ta thích” Binh sĩ cười bỉ ổi nói.
“Ngươi cái tên khốn này, dám động vào Bình muội của ta, ta giết ngươi” Binh sĩ Tây Sơn đe dọa.
“Biết đâu ngươi có không may mắn tử trận, ta sẽ giúp ngươi lo cho Bình muội” Binh sĩ bĩu môi.
“Hừ, ta còn lâu mới tử trận, Bình muội còn đợi ta trở về cầu hôn” Binh sĩ phản bác.
“Ngươi tính cầu hôn, vậy thì chúc mừng ngươi sớm rồi” Binh sĩ đó ngạc nhiên.
“Chỉ mong đừng như ngươi nói gở, ta còn chưa muốn chết đâu” Binh sĩ bỗng thở dài.
“Ta cũng vậy, ta còn mẫu thân chờ ta ở nhà” Binh sĩ đó mỉm cười.
“Cùng nhau chiến đấu nào” Binh sĩ Tây Sơn mỉm cười trở lại.
…..
Khoảng giữa canh năm,
Trời còn chưa được mặt trời chiếu sáng hẳn, lúc này sương mù bao quanh các hướng, không tài nào thấy rõ hai bên.
“Đã tới lúc thực hiện Thiên Binh” Vương Bí lúc này nói.
“Chuẩn bị thực hiện Thiên Binh” Đình Phùng cùng các binh sĩ bên trong Dạ Thành nhận được tin tức, tất cả bọn nó mau chóng chuyển số binh sĩ được làm từ đất nung lên phía trên tường thành, trong phút chốc tường thành được chất đầy binh lính đất nung.
“Cho binh sĩ lan truyền tin tức, có binh cứu viện tới giúp chúng tá” Vương Bí vung tay.
“Rõ” Quân nhân nhận lệnh hô.
Trống trận rầm rộ nổi lên đánh thức quân lính Đại Lê bên kia, làm cho bọn nó trong người vốn đã đói meo, còn phải bị sự bất an tra tấn, tình trạng càng thêm hỏng bét, Vương Bí cho người lan truyền tin tức có cứu viện tới giúp đỡ, bọn nó không khỏi hoảng sợ.
“Tới thời khắc cho diều bay” Trịnh Đông Lân hô, đám trẻ con kéo dây diều, gió nổi lên, tính bằng hàng ngàn con diều giấy nổi lên bầu trời dầy đặc.
Sương mù bởi vì che đi