“Ngon miệng” Tiểu Như con mắt híp thành hình bán nguyệt vui vẻ nói, nó ăn chung phần với Trịnh Đông Lân, tay nhỏ còn dính nước sốt từ trong màn thầu đổ ra.
“Uống sữa đậu nành” Trịnh Đông Lân thấy nó ăn ngon, trong tận đáy lòng cũng thoải mái, lông mày giãn ra nói.
“Ân” Tiểu Như nhận sữa đậu nành từ tay Trịnh Đông Lân, đầu nhỏ ùng ục uống.
“Nhìn cô bé ta cũng thấy trong lòng vui vẻ” Đinh Bộ Lĩnh cảm khái.
“Đó là lý do người ta luôn thích trẻ con, ta cũng vậy” Trình Tú gật đầu, cắn một cái to vào màn thầu.
“Hoàng muội ta chua ngoa hơn” Lý Tín buồn rầu nói.
Hoàng muội của nó tính cách có một phần giống với Tiểu Như, nhưng hầu như là khác biệt, không có sự dễ thương như là Tiểu Như mang tới, nhắc tới hoàng muội, nó không khỏi thấy đau đầu.
“Tiểu Lân, ngươi lần này tính về thăm nhà sao ?” Tân bà bà lau dọn bàn ghế nói.
“Vâng, ta dự tính dọn dẹp lại nhà cửa một phen, sau đó sẽ đi lịch lãm các nơi” Trịnh Đông Lân không chút ngần ngại nói.
“Vậy thì thật tốt, ngươi tuổi còn trẻ, bản thân lại có năng lực, nên đi đây đó nhiều hơn để chiêm ngưỡng cuộc sống, lúc trẻ ta không có nhiều cơ hội, nhưng hiện tại cũng may mắn, ở góc phố này, ta có thể thấy được nhiều loại người với nhau, ngươi nhìn tên thương nhân da ngâm đen, đội mũ cao đang ngóng vào tiệm ta đi” Tân bà bà mắt chuyển hướng sang một người đàn ông, làm ông ta sửng sốt quay mặt đi.
“Bộ dáng thật lạ mắt” Trịnh Đông Lân nói.
“Ta nghe nói hắn là đến từ một đất nước kỳ lạ, rất xa nơi đây, nơi đó gọi là Ấn Độ, một nơi rất ưa chuộng Phật giáo” Tân bà bà nói.
“Phật giáo ?” Trình Tú ngạc nhiên hỏi.
“Là một giáo phái khác với đạo giáo, nhưng nó không cực đoan như đạo giáo, ở Tây Sơn chúng ta cũng có một vài chỗ là phật giáo, bọn họ sẵn sàng quy thuận với luật lệ của triều đình” Tô Đông Lưu bình tĩnh nói.
“Ồ, vậy bọn hắn cảnh giới tu luyện lại khác với chúng ta a ?” Đinh Bộ Lĩnh nghe vậy liền hỏi.
“Không, bọn hắn cảnh giới tu luyện cùng là như võ giả chúng ta, chỉ có đạo giáo bản chất lý niệm riêng biệt” Tô Đông Lưu lắc đầu.
“Xem ra thế giới này còn là rất rộng lớn đây” Trịnh Đông Lân mỉm cười.
“Tiểu Lân, ta biết là có hơi quá phận khi nói với ngươi việc này ?” Tân bà bà khuôn mặt do dự nói, trong lòng bà cụ xoắn xuýt, không biết liệu việc này có là đúng hay không.
“Là chuyện gì, Tân bà bà cứ nói, nếu trong khả năng ta sẽ giúp ?” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên hỏi, đối với Tân bà bà, trong thâm tâm nó đã xem như một người thân trong nhà.
Tân bà bà nghe vậy càng thêm khó xử, con mắt loạn chuyển nhìn sang đám người đứng hóng chuyện bên ngoài, Trịnh Đông Lân thấy vậy phất tay, kỵ binh đứng bên ngoài canh chừng hiểu chuyện, di chuyển đám người đó sang một bên khác không để bọn họ nghe được câu chuyện.
“Chuyện này là về thân thế của Tiểu Như” Tân bà bà nhìn sang Tiểu Như còn đang chậm rãi ăn đồ ăn nói ra.
“Tiểu Như gặp chuyện ?” Trịnh Đông Lân nhíu mày nói.
Tiểu Như con mắt to đang ăn màn thầu chăm chú nghe nhắc tới nó, nó không khỏi quay đầu sang nhìn hai người.
“Tiểu Như là con gái của gia chủ nhà họ Dịch, ta vốn là nhũ mẫu của mẫu thân Tiểu Như, tuổi thư một ngày nọ đang khỏe mạnh bỗng dưng mắc bệnh nặng mà chết, ta biết một điều, tiểu thư thân thể khỏe mạnh làm sao có thể chết bệnh, tất cả là do đại phụ nhân một tay hại chết, chỉ nhằm để trừ khử cái gai trong mắt mình, nhưng mẫu thân của Tiểu Như chỉ là con gái của một tiểu thương nhỏ, sau khi tiểu thư chết, cũng không có ai dám đứng lên tìm lại sự thật cho tiểu thư, ta hận lắm, ta hận không thể báo thù được cho tiểu thư” Tân bà bà thương tâm nói, nước mắt không kìm được chảy dài.
“Hừ, đại phu nhân nhà họ Dịch, muốn chết” Trịnh Đông Lân lời nói khiến cho mọi người phát lạnh sóng lưng.
“Hiện tại ta biết nhờ ngươi trả thù giúp cho tiểu thư là điều rất quá phận, nhưng ta không biết phải làm sao nữa, Tiểu Lân, ngươi vừa trở thành người có chức tước, chỉ có ngươi mới có thể giúp được thù này của tiểu thư” Tân bà bà buồn bã nói, trong lúc nói, nếp nhăn trên mặt bà cụ nhiều hơn, dường như nhắc lại điều đó khiến tuổi tác bà một thêm già nua.
“Tân bà bà, chuyện của Tiểu Như cũng là chuyện của ta, ta sẽ đòi lại công đạo cho mẫu thân của Tiểu Như” Trịnh Đông Lân chắc nịch nói, dứt lời, nó đứng bật người dậy.
“Kỵ binh” Trịnh Đông Lân vung tay quát.
Hai ngàn kỵ binh mặc dù nói là không tiếp tục theo đuôi đám người Trịnh Đông Lân, nhưng thực chất bọn nó chỉ đứng cách đó không xa quán của Tân bà bà, sẵn sàng thực thi mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
“Mạt tướng nghe lệnh” Thủ lĩnh hai ngàn kỵ binh cung kính đi tới, một chân quỳ xuống nói.
“Nghe lệnh ta, thảo phạt Dịch gia” Trịnh Đông Lân lạnh lùng nói.
“Nghe lệnh” Thủ lĩnh kỵ binh lớn tiếng nói, động tác nhanh lẹ, đứng phất người dậy, lên ngựa, hai ngàn kỵ binh dưới trướng khí thế xung thiên.
Người dân xem trò vui còn chưa đi xa, bị tình huống bất ngờ làm cho chấn kinh, dòng người bất giác tự nhường đường ra phía xa.
Sáu người Trịnh Đông Lân thần sắc lạnh nhạt bước ra khỏi quán Tân bà bà, Trịnh Đông Lân bế Tiểu Như trên tay, có Tân bà bà đi theo phía sau.
“Vui vẻ” Lý Tín mặc dù vẫn còn có chút e thẹn nói.
“Tên này, ta thấy ngươi sát tính quá nặng một chút” Trình Tú liếc mắt nhìn nó, thật lòng nói, nhắc tới mọi việc, Lý Tín đều không muốn làm, nhưng chỉ có một việc liên quan tới giết người nó đều mười phần ưa thích.
“Lần này đi tới để đòi công đạo, ngươi bình tĩnh cho ta, không cần chém giết vô cớ” Tô Đông Lưu lạnh nhạt nói.
“Chúng ta không phải là bọn thổ phí, trước nói đạo lý, sau mới giảng nấm đấm” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu.
“Nói nhiều làm gì, cho bọn hắn một tên là xong chuyện” Lương lười biếng ngáp một cái.
“Còn ngươi nữa,