Đại phu nhân rành mạch nói ra sự thật, trong nhất thời mọi người trong Dịch gia trang kêu lên sợ hãi, không biết là cảm thấy bà ta ác độc, hay là cảm thấy bà ta ngu ngốc khi quá mức dễ dàng nhận tội.
Không trách được đại phu nhân, tất cả là vì Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp quá mức lợi hại, thoáng vận chuyển nó, Trịnh Đông Lân trên mặt hiện ra nét vui vẻ, không hiểu sao tinh thần lực tăng lên đáng kể, hiện tại đầu óc quan sát càng thêm minh mẫn, các cử động nhỏ khó thoát khỏi tầm mắt nó.
Xem ra Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ngoài việc điều khiển tâm trí người khác còn khiến cho người tu luyện gia tăng sản lượng tinh thần lực, phải biết tinh thần lực là cốt lõi của linh hồn, mà nhắc tới linh hồn, đó là thứ huyền bí mà chính những võ giả cao giai cũng khó lòng đắm chìm bên trong.
Vì vậy mà công pháp liên quan tới tinh thần lực rất quý hiếm, chỉ có một số đại thế gia ẩn thế cùng với đại thế lực có được, Bắc Phương rộng lớn vô ngần, lục địa trải dài ngàn vạn, tuy nói Bắc Phương đã bị phân làm bốn phần bởi bốn đại Vương Triều Tây Sơn, Đại Lê, Liêm Trịnh, Vũ Trinh, nhưng thực tế đó chỉ trên mặt danh nghĩa, Bắc Phương rất rộng lớn, một số vùng đất trong đó là thuộc về các đại thế gia, các tông môn, Tiên Môn là nằm trong số các thế lực đó.
Vương Triều muốn chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Phương khó như lên trời, mặt ngoài Bắc Phương yên tĩnh, nhưng bên trong chính là đầm rồng hang hổ, một mình Tây Sơn, Vũ Trinh, Liêm Trịnh, Đại Lê muốn thống nhất tất cả thế lực vào cương thổ Vương Triều là không thể, chỉ có bốn Vương Triều hợp làm một, mới có tiền vốn đặt cược một phen.
Vương Triều mạnh ở toàn dân, ở quân lực hùng mạnh, nhưng các thế gia lánh đời, mạnh ở một người trấn quan ải, nghe đồn từng có một người bên trong thế gia xuất hiện, đánh tan một đạo quân năm vạn người, gặt đầu thống lĩnh như chơi đùa, người đó hành động như tát một cái bạt tay thật đau vào mặt các Vương Triều, cho bọn nó biết một điều, muốn thống nhất Bắc Phương, đi mà nằm mơ.
Đại thế gia không tranh thiên hạ, mặc cho Vương Triều chiếm lĩnh đất đai, thứ bọn họ cần là tài nguyên, chỉ khi Vương Triều quá phận xâm chiếm lợi ích bọn nó, lúc đó các thế gia, tông môn sẽ xuất hiện đón đầu.
Đạo giáo không yếu như bề ngoài, ngày xưa đạo giáo bị bốn Vương Triều đánh đổ chỉ là một phần nhỏ thế lực đạo giáo bên trong mà thôi.
Vương Triều mặt ngoài hùng bá thiên hạ, thực chất như đang đứng trên tầng băng mỏng, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào không hay.
Dịch Bất Niệm cùng với người Dịch gia đương nhiên là biết mờ ám của đại phu nhân gây ra, nhưng để giữ gìn danh tiếng gia tộc, đồng thời Cảnh gia thế lớn không kém, cho nên không quá mức phanh phui trách tội đại phu nhân, chỉ là không nghĩ tới đại phu nhân dễ dàng như thế nhận tội.
“Cuối cùng ngươi cũng nhận tội, tiểu thư ta tuổi trẻ, ước mơ còn nhiều dang dở, tất cả kết thúc là vì ngươi, ả đàn bà thâm độc” Tân bà bà phẫn nộ kinh người, một bạt tay vào mặt đại phu nhân.
Đại phu nhân thoát khỏi Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp ảnh hưởng, mặc dù không kìm chế được bản thân hành sự, nhưng bà ta vẫn có thể biết được chính xác mình đã làm gì, sắc mặt như tro tàn, bị Tân bà bà tát một cái, Tân bà bà là người phàm, đại phu nhân cảnh giới lại là Ngũ Đẳng, cho nên cú tát đó không gây ra được một tí nào là đau đớn, nếu nói đau đớn chỉ có đau ở danh dự đại phu nhân.
“Giết ta đi” Đại phu nhân cười thảm nói, tóc tai bù xù như một tên ăn mày gớm ghiếc, không thèm nhìn một chút Tân bà bà nổi điên.
“Giết ngươi là điều đương nhiên, nợ người thì phải trả nợ” Trịnh Đông Lân bình tĩnh nói.
“Tân bà bà, cho dù ta có chết, ngươi cũng không sống vui vẻ được, ta nhớ khuôn mặt không cam lòng của tiểu thư nhà ngươi trước khi ả chết, vui vẻ, ha ha” Đại phu nhân nghe được cam kết, điên dại trêu chọc Tân bà bà.
Chát !
Lại một cái tát vào má đại phu nhân, nhưng đại phu nhân mặt không hề hấn, ngược lại tay Tân bà bà truyền tới đau đớn.
“Đau không ?” Đại phu nhân khinh thường, cho dù ta có thất thế thì một mụ già sắp xuống lỗ cũng không thể làm ô nhục được.
Tân bà bà dâng lên một sự vô lực, kẻ thù đã đứng trước mặt, hai tay dâng lên chịu trói, đến nước như thế lẽ nào bà ta cũng không thể tự thân trả thù được hay sao.
Trịnh Đông Lân nhướng mày, ngón tay chợt búng, một đạo khí kình chui vào dưới rốn đại phu nhân, máu tươi theo đó chảy ea, đại phu nhân sắc mặt trắng bệch, con mắt căm hận tột độ nhìn nó, Ngũ Đẳng Chi tu vi, thoáng cái bị Trịnh Đông Lân phế đi.
“Tân bà bà, hiện tại ngài có thể dùng đao chặt đầu” Trịnh Đông Lân bình tĩnh nói, kỵ binh cung kính đi tới, hai tay dâng đao hướng Tân bà bà.
Tân bà bà tay run rẩy cầm thanh đao, rất muốn chặt đầu đại phu nhân, nhưng bà ta cố gắng như thế nào cũng không đủ độc ác xuống tay, dường như Tân bà bà đã trở về bản chất thật, cho dù có thù hận như thế nào, bà ta cũng chỉ là một nhũ mẫu hiền lành.
Keng !
Tân bà bà vứt bỏ thanh đao xuống mặt đất, đáng thương ngồi quỵ xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi, đại phu nhân khóe miệng khinh thường, người thấp hèn thì cho dù có cơ hội trước mắt, bọn chúng vẫn chỉ là thấp hèn như vậy.
“Tiểu Như, ta là phụ nhân của ngươi, hãy tha cho mẫu thân ngươi đi” Dịch Bất Niệm lúc này lớn tiếng hô, dựa vào quan