Đèo Mã Phi Đằng, một trong những ngọn đèo đẹp nhất nằm bên trong lãnh thổ Đại Lê, nhìn bên ngoài ngọn đèo một màu xanh ngát, do cây cối um tùm tươi tốt trải dài bao phủ, phía trên có vô số dược thảo tồn tại, đằng sau ngọn đèo chính là Bác Nhạc Thành.
Nơi mà nổi danh về cực phẩm liệt tửu, mỹ tửu Cam Sương, rượu Cam Sương sở dĩ chỉ có thể sản xuất được tại Bác Nhạc Thành là do công thức nấu rượu bí mật, đa phần dược thảo dùng để nấu rượu là được hái từ đèo Mã Phi Đằng.
Người nơi khác có chiếm được công thức rượu Cam Sương cũng sẽ không thể nấu ra được mùi vị chính thống, bởi vì công thức rượu Cam Sương chính là được căn cứ dựa vào dược thảo độc hữu tại đèo Mã Phi Đằng, rời xa đèo Mã Phi Đằng, rượu Cam Sương cũng sẽ không tồn tại, cho nên mối quan hệ giữa rượu Cam Sương và đèo Mã Phi Đằng là không cách nào tách rời nhau được.
Nhưng lúc này, trên đèo Mã Phi Đằng, dược thảo bị vó ngựa cày nát, khắp nơi biến thành một đống bừa bộn, không còn một chút nào dáng vẻ xinh đẹp của đèo Mã Phi Đằng thường ngày.
Bên trong Bác Nhạc Thành, xác người chất thành đống, khói lửa ‘tí tách’ bốc lên, người dân Bác Nhạc Thành trên mặt đầy sự hoảng sợ chết đi, phóng tầm mắt hết Bác Nhạc Thành, không biết bao nhiêu người đã chết, nơi mà vó ngựa đi qua, không một ai có thể may mắn sống sót.
“A” Một người dân Bác Nhạc Thành chưa chết hẳn, quần áo trên người dính đầy vết nhem nhúa dơ bẩn, phần lớn là bị nhuốm máu đỏ, không chỉ có máu của chính bản thân, còn có máu của người khác.
Nó giương tay ra, miệng ú ớ, cố gắng bò tới nhi tử đã chết của mình, nhi tử nó đã chết từ lúc nào, khuôn mặt nhỏ bé mở to mắt, nó nhìn nhi tử chết thảm, không kìm lòng khóc rống.
“Hừ” Tên lính mặc giáp thấy nó chưa chết, một giáo đâm vào đầu, chất dịch màu trắng chảy ra, chính thức chết đi.
“Muốn chết” Một thiếu niên mặc giáp, trên trán có đeo tấm khăn đỏ thêu đồ án mặt trời, trường thương trong tay như du long xuất hải, bổ về tên lính vừa kết liễu mạng sống người dân vô tội Bác Nhạc Thành.
Tên lính đó thấy thế tấn công mãnh liệt không có vẻ gì là sợ hãi, nhếch miệng cười thô bỉ, chợt một bóng người to lớn xuất hiện, trên áo giáp người này có hình một con hỏa long, người này một cước chuẩn xác đá vào người thiếu niên.
Thiếu niên bị lực đạo to lớn chấn văng, miệng hộc một ngụm máu tươi, thiếu niên này không phải ai khác mà là Ngũ Thương Bắc Phương, Phạm Nhật.
Cờ hiệu Cửu Hỏa Long bị gió thổi phấp phới bên trong Bác Nhạc Thành, màu đỏ của hỏa long như có một sự cộng hưởng kỳ diệu với màu của máu tươi.
“Nghiêu Long đại nhân, chúng ta đã chiếm được Bác Nhạc Thành của Đại Lê” Binh sĩ tiến tới cung kính nói.
“Tốt lắm” Nghiêu Long hài lòng nói, ban đầu ông ta chỉ dựa vào chỉ điểm của Vương Bí mà chặn ngang đường cấp lương quân Đại Lê, không ngờ trong lúc hành động, một người khác có quyền lực còn trên cả ông ta xuất hiện, người này đưa ra đề nghị tiến tới chiếm đóng Bạc Nhạc Thành.
“Các ngươi không được yên” Phạm Nhật phẫn nộ nhìn Nghiêu Long, sắc mặt tái nhợt, so với Nghiêu Long, một trong Cửu Hỏa Long, nó còn quá yếu đuối.
“Tiểu tử, người các ngươi chinh phạt Tây Sơn, tại sao lúc đó các ngươi không nói như lúc này” Nghiêu Long buồn cười nói.
“Nhân Mặc Tướng Quân” Phạm Nhật con mắt ảm đạm, nhớ tới một khắc trước, Nhân Mặc dẫn quân chống trả quân Nghiêu Long, chỉ một lát sau, Bác Nhạc Thành bị công chiếm, Nhân Mặc bị Nghiêu Long thuấn sát.
So với Nghiêu Long, Nhân Mặc vẫn là không nhấc lên nổi một gợn sóng, không chịu nổi một kích, nếu nói có một người đánh ngang sức được Nghiêu Long, sẽ chỉ có Tam Đại Thiên Bạch Trạch, nhưng lần này, Bạch Trạch đã thật sự gặp khó khăn, không ai nghĩ tới, cao cao tại thượng như chiến thần Bạch Trạch, lúc này lại bộ dạng thê thảm rách rưới.
“Bạch Trạch, ông đã quá già” Võ Tướng đối đầu với Bạch Trạch thản nhiên nói, nó không vận dụng binh khí, hai cánh tay trôi nổi một tầng lân giáp, chính là sức mạnh đến từ Linh Tí.
Bạch Trạch cắn răng, chân nguyên Kim hệ toàn lực vận chuyển, một trăm lẻ tám huyệt vị kết thành võ thể, võ thể điên cuồng phóng xuất chân nguyên, trường đao kéo theo đao mang khủng bố chém tới.
“Thiên hạ của ông sẽ chấm dứt từ bây giờ Bạch Trạch” Võ Tướng thở dài, dứt lời, Linh Tí nắm chặt đao mang, Bạch Trạch biến sắc, trường đao của ông ta không cách nào rút khỏi Linh Tí, như bị kìm hãm vào tầng tầng đất sâu, Linh Tí triển khai ra sự kinh khủng của nó, đặc trưng của một tên võ giả Thiên Thê cảnh.
“Ta không cam lòng” Bạch Trạch gầm lớn, lực lượng lần nữa bùng nổ, Linh Tí cự lực bóp nát đao mang, thừa thế xông tới chân nguyên áo giáp Bạch Trạch, chân nguyên áo giáp bị xuyên thủng một cách dễ dàng, Linh Tí móng vuốt xuyên qua người Bạch Trạch.
“Ngươi là ai ?” Bạch Trạch khóe miệng tràn ra máu tươi, lực lượng trong cơ thể nhanh chóng xói mòn nói.
“Trẻ tuổi nhất Cửu Hỏa Long, Triệu Nguyên Hỏa” Võ Tướng cao cao tại thượng nói, Linh Tí rút ra, máu tươi như suối phun ra từ người Bạch Trạch.
Một đời chiến thần, Tam Đại Thiên Bạch Trạch, một trong ba biểu tượng của Đại Lê Vương Triều chấm dứt hơi thở cuối cùng.
“Không, Bạch Trạch đại nhân” Phạm Nhật gầm lớn, nhào tới Võ Tướng, bất quá đi được nửa đường, nó lại một lần bị Nghiêu Long đá văng.
“Tốt lắm Triệu Nguyên Hỏa” Nghiêu Long trong lòng cũng bị Triệu Nguyên Hỏa biểu hiện làm chấn kinh, mặc dù đã biết người này chính là bên trong đại thế gia xuất thân, nhưng không nghĩ tới lại bá đạo tới dường này, Linh Tí chính là từ bên trong đại thế gia mới có, mặc dù Nghiêu Long