“Tốt” Trịnh Đông Lân nói, đã như vậy không còn lo lắng về vấn đề chỗ ở, hầu hết kỵ binh đều là người từng trải, bản lĩnh rất tốt, không phải lo lắng về vấn đề không kiếm được chỗ trú thân, không phải đau đầu lo lắng cho bọn họ.
“Của công tử hai trăm người, một ngày là năm mươi lượng vàng, công tử phải chăng chờ đợi khảo hoạch, nếu vậy sẽ là năm ngày, hai trăm năm mươi lượng vàng” Lão bản mười phần nhiệt tình, chỉ bằng một người Trịnh Đông Lân, đã đem tới cho ông ta một phần tài phú lớn, khuôn mặt phúng phính vui vẻ không giấu được.
“Thành giao” Trịnh Đông Lân cũng hào sảng nói, võ giả cảnh giới càng cao, cho tới Bát Đẳng trở lên như Trịnh Đông Lân, bao nhiêu đấy vàng bạc đúng là không xem vào mắt.
Nhị Thiên Tướng phân phó, kỵ binh nhanh chóng chuẩn bị đi lấy tiền của, nhưng lúc này, vừa vặn hai trăm người tiến tới.
“Lão bản, ta muốn đặt phòng cho hai trăm người, ngươi mau một chút sắp xếp, công tử nhà ta không chịu được chờ đợi lâu” Lão già sắc mặt lạnh nhạt ra lệnh, kế bên là thiếu niên mặc cẩm phục sang trọng, khuôn mặt trắng nõn, tay nắm một thanh quạt xếp không ngừng vỗ lấy vỗ để.
“Thưa khách quan, chúng ta vừa vặn còn hai trăm phòng dư, nhưng đã để cho vị công tử này đặt trước” Lão bản nhìn đoàn người vừa tiến tới, bộ dáng biết chắc không phải người tầm thường, ít nhất cũng là con cháu gia tộc lớn, một bên nhìn Trịnh Đông Lân, đoàn người thân phận cũng không nhỏ, nhất thời không biết làm sao.
Làm bên này phật lòng, không được, làm bên kia phật lòng, lại càng không được, nhất thời nói ra khó xử, để cho hai bên tự giải quyết.
Nghe lão bản trần thuật, thiếu niên khuôn mặt anh tuấn nhíu lại, nhìn chằm chằm Trịnh Đông Lân, cảm thấy mái tóc trắng xóa của nó lúc này đặc biệt chướng mắt, lão già hiểu ý thiếu niên.
“Thiếu niên, công tử nhà ta cần hai trăm phòng trọ này, chúng ta sẽ đền bù cho ngươi, phiền ngươi đổi sang nơi khác” Lão già giọng nói mười phần thượng vị giả, mặc dù bộ dáng Trịnh Đông Lân có phần bất phàm, nhưng ông ta không xem vào đâu, bởi vì thân thế của thiếu niên kia chính là nhi tử của thành chủ một tòa thành bên trong Đại Lê.
Thành chủ một tòa thành lớn tới dường nào, ai mà không biết, không quản ngươi cái thân phận gì, tốt nhất nên thức thời biết rút lui, xem xét Trịnh Đông Lân khí thế bất phàm, lão già mới dịu nhẹ một chút, nếu không người khác đã trực tiếp bị đuổi đi.
Trịnh Đông Lân nghe giọng điệu lão già, chợt cảm thấy không vui, nó là rất không thích những kẻ tự cho rằng mình cao quý hơn người khác.
“Hạ Hàn, trực tiếp vứt cho hắn lượng bạc, đuổi hắn đi là xong” Thiếu niên hời hợt nói, giọng nói lộ rõ sự khinh thường với đám người Trịnh Đông Lân, như là xem nó chỉ như một tên ăn mày.
“Ngươi là đuổi ăn mày ?” Trịnh Đông Lân lúc này thật sự dâng lên một tia tức giận.
“Tiểu tử, ta nói ngươi một câu, không muốn chết thì đi khỏi khách sạn này, một lượng bạc kia nếu không muốn sẽ là tiền đám tang ngươi” Thiếu niên nhàn nhạt nói, cảm thấy Trịnh Đông Lân khí thế thắng nó một bậc, bất giác ghen ghét đố kị.
“Có trò vui” Người xung quanh tò mò nhìn xem hai người bọn nó, biết chắc là lại xảy ra cảnh hà hiếp dân lành, mặc dù trong Ngọc Thành, không ai dám náo lớn chuyện, nhưng một số ít người thân phận lớn vùi dập vẫn là bị giấu đi, không trách được, nắm đấm to chính là có quyền.
Trước mắt phân ra rõ ràng hai thái cực, kẻ bị hiếp đáp đó là Trịnh Đông Lân, còn kẻ hà hiếp người khác là thiếu niên, không một ai xen vào chuyện, bọn nó biết rõ một điều, chuyện của người khác đừng có nhiệt huyết ngu xuẩn giúp đỡ, cái gì anh hùng giúp đỡ kẻ yếu, đánh kẻ mạnh, đó là câu chuyện thường ngày ngu xuẩn.
Vả lại thiếu niên bên kia thế lớn, người lớn, muốn giúp đỡ cũng phải xem ngươi có thực lực hay không, chưa chắc giúp được người ta, ngươi đã phải chết theo.
“Tội nghiệp thiếu niên tóc trắng kia” Một số thiếu nữ nhẹ giọng nói, Trịnh Đông Lân bề ngoài có thể nói phong thần tuấn lãng, mắt sáng như sao trời, mày kiếm kiên nghị, đằng sau tóc trắng xóa tùy tiện cột một cọng thun, càng thêm tiêu sái phiêu dật, chẳng khác nào anh hùng xuất thiếu niên, nhất còn là thiếu niên tuấn mỹ.
Chính là cái loại khí chất siêu nhiên hơn người khác một bậc, như là ngỗng trong bầy gà, không giấu được quang mang sắc bén, đến thiếu niên, sinh ra trong quyền quý, cũng không có được khí chất xuất chúng như vậy, ghen ghét là không phải không có.
Người có quyền lực, một số người rất nhỏ nhen, đối với bọn nó không có được, thì người khác cũng đừng mong có được, thiếu niên chính là loại người như vậy.
Đã ngươi có đại quyền trong tay, mạng người không khác cỏ rơm, tại sao không thể tùy ý giết người ?
Chỉ là gặt đi một nhánh có lớn hơn mà thôi, không khác biệt.
Trình Tú tùy ý hớp một tách trà, ngồi đại một vị trí trong đại sảnh, hả hê nhìn xem trò vui.
“Ngươi cười cái gì cười, ngươi cái tên vô nhân tâm” Chợt Trình Tú sững sờ, nó bị một tên thiếu nữ kế bên mắng chửi.
Trình Tú không hiểu lấy, không lẽ là vì ta không đẹp trai như hắn, cho nên ta bị chửi, Trình Tú sờ lấy khuôn mặt, không lẽ khuôn mặt ta thật xấu như thế sao.
“Thật xấu” Lương khuôn mặt nghiêm túc cực kỳ xác nhận.
Trình Tú khóc không ra lời, thực tế trong đám người Trịnh Đông Lân, ai cũng là thiếu niên tuấn lãng, một thân khí chất do trải qua chiến trường được mài luyện