Toàn bộ sự chú ý một lần nữa đổi đối tượng, tất cả chăm chú nhìn vào thân ảnh của tiểu nhị.
Lại một tên hư hư thực thực cao thủ khác xuất hiện.
Tùy tiện một tên tiểu nhị bên trong khách sạn cũng là cao thủ, quả thực Ngọc Thành chính là cao thủ đầy đường, đâu đâu cũng thấy.
Đám người nghĩ mà khiếp sợ, chỉ sợ ở đây một tên ăn mày cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, nếu không may, giở mắt chó khinh người, chỉ sợ sẽ ăn quả đắng nuốt không trôi.
Bọn nó bất giác nuốt ực một cái, khi nãy không có đồ ăn còn một hồi mắng chửi, may là tên tiểu nhị đó không phải một kiếm giương lên bổ chết nó.
Hạ Hầu chân mày nghiêm trọng nhíu lại một chỗ, tên tiểu nhị này sơ bộ toát ra khí tức đã khiến nó bất an, khí tức này không một chút nào kém hơn nó, đặc biệt còn là khí tức của một tên kiếm tu.
Kiếm tu am hiểu sát phạt, sắc bén một đường, kiếm ra không thấy máu, quyết không ngừng bước.
Chính là vì sức công phạt khủng khiếp của kiếm tu, cho nên hầu hết võ giả đều nhượng bộ trước nó một phần.
“A !” Chợt thấy tiểu nhị kêu khẽ một tiếng, Hạ Hầu giật mình nắm chặt quạt xếp, chân khí dũng mãnh tuôn trào, sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu bất cứ lúc nào, mồ hôi trên trán rơi từng hột to.
Trịnh Đông Lân đồng thời bị tiểu nhị làm cho giật mình, chỉ thấy tiểu nhị nắm chặt chuôi kiếm, cố sức kéo ra khỏi mặt sàn.
“A, ta dùng quá sức, kiếm đâm sâu không kéo ra được, ai giúp ta một tay, xin đa tạ” Tiểu nhị cười khổ, khuôn mặt sầu khổ.
Lần này ta xuống núi là để lịch luyện giang hồ, sư phụ không cho bất kỳ một túi tiền dự trữ, ta ăn một bữa cơm không ngờ tiền thiếu lại nhiều như vậy, bất đắc dĩ làm một tên tiểu nhị trừ nợ, hiện tại muốn ngăn bọn hắn phá hư khách sạn, lại không nghĩ tới, chính ta mới là người góp công phá hoại, một lát nữa, lão bản sẽ còn trừ nợ ta.
Mã Đằng a Mã Đằng, ngươi mang một thân tinh thâm kiếm pháp, lẽ ra sau khi xuống núi, sẽ làm một phen danh chấn thiên hạ, sao có thể lưu lạc tới mức đi làm tiểu nhị.
Tiểu nhị thút thít, số ta thật khổ, sư phụ mau mau cứu ta.
Mã Đằng nhìn qua một tên khách quan, cảm thấy cực kỳ khó chịu, lão già, ngươi lấy đâu ra thuyết pháp một tên ăn mày đều tùy tiện lợi hại như ta, có biết là ta thân gặp bất hạnh mới lưu lạc tới hoàn cảnh phải làm tiểu nhị trừ nợ sống qua ngày.
A a, cái lão già này, ta mà không phải sợ bị trừ lương, ta chắc chắn móc con mắt ngươi, ngươi trừng ta cái rắm.
Trịnh Đông Lân : ?????????
Có cái lý thuyết nào hợp lý hơn không, ngươi tự mình cắm một kiếm, hiện tại cũng chính là ngươi không rút ra được.
Dứt khoát, Trịnh Đông Lân một tay nắm vào chuôi kiếm, kéo bổng nó lên, nó nhíu mày, thanh kiếm này thật nặng, như là bám rễ xuống lòng đất, thanh kiếm kéo ra, để lại một cái lỗ.
“Không xong, lão bản sẽ trừ lương ta” Mã Đằng khuôn mặt sầu muộn nói.
“Ta nói với lão bản ngươi một tiếng thế nào ?” Trịnh Đông Lân tò mò nói, thân phận tên tiểu nhị này có vẻ rất thần bí đi.
“Thật sao, vậy thì đa tạ ngươi, không được phép đánh nhau bên trong khách sạn” Mã Đằng nghe được Trịnh Đông Lân lời nói, vui vẻ ra mặt, nhặt lên thanh kiếm treo vào sau lưng, khuôn mặt trịnh trọng quay sang đối với Trịnh Đông Lân, Hạ Hầu một lần nữa.
“Lão bản, ngươi nghe chưa, lần này là ta không cố ý a, có vị công tử đó nói một lời công đạo” Mã Đằng tường thuật nhanh chóng với lão bản, lão bản vẻ mặt cười khổ.
“Hừ, đi thôi Hạ Hàn” Hạ Hầu hừ lạnh một tiếng, quạt xếp thu gọn, tiếp tục ở lại phân thắng thua với Trịnh Đông Lân không được, khách sạn cũng không còn chỗ, không nhất thiết phải ở lại làm xấu mặt thêm.
“Tiểu tử, ta biết ngươi sẽ tham gia Thư Viện khảo hoạch, chờ đó” Hạ Hầu lạnh lùng nói, phất lưng bỏ đi, phía sau Hạ Hàn đám người tấp nập rời đi.
Thoáng cái hai trăm người Hạ Hầu biến mất, khách sạn một lần nữa trở lại yên tĩnh.
“Đây là chìa khóa của công tử, phía trên có để số phòng” Lão bản khách sạn đưa ra chìa khóa, Trịnh Đông Lân nhận lấy, một hồi phân phối đầy đủ.
“Lão bản, ta có thể hay không thuê tiểu nhị của ngươi một lát ?” Trịnh Đông Lân mỉm cười, trong tay móc ra một lượng vàng, lão bản con mắt lấp lánh, không thể nào cưỡng lại.
“Ngươi có gì muốn nói với ta sao ?” Mã Đằng kinh ngạc nhìn Trịnh Đông Lân, không hiểu lấy.
“Ngồi xuống, ăn một tí điểm tâm đã” Trịnh Đông Lân nói, Nhị Thiên Tướng bước tới bên bàn, kéo ra một cái ghế, chung quanh ngồi lấy sáu người Trịnh Đông Lân, Đinh Bộ Lĩnh, Lý Tín, Tô Đông Lưu, Trình Tú, Lương.
Mỗi người chắp tay một chỗ, không khí như bị một tầng băng đông cứng, ngột ngạt, trầm trọng.
Mã Đằng không thể từ chối, dù sao người ta nói một lời công đạo cho nó, Mã Đằng ngồi xuống ghế, kinh ngạc, làm sao bọn người này khí thế như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
“Các ngươi làm cái gì nhìn ta như thế chằm chằm, có gì dính trên mặt ta sao ?” Mã Đằng nghi hoặc, khí thế đám người Trịnh Đông Lân đủ khiến tất cả mọi người ở đây sợ chết khiếp, kể cả Nhị Thiên Tướng, đám kỵ binh, nhưng lại đối với Mã Đằng không có một tí ảnh hưởng.
“Huynh đệ, ta tin ngươi không phải một tên tiểu nhị bình thường đi ?” Trịnh Đông Lân lên tiếng, khí thế dày đặc bất ngờ biến mất không còn