Những ngày tiếp theo, đám người Trịnh Đông Lân không quá sức tu luyện như những người khác, bọn nó dành ra thời gian lớn để đi tham quan Ngọc Thành.
Thậm chí một số ngày, Trình Tú còn nổi lên cơn hung ác, nó vứt cho thiếu chủ Cái Bang một vài đồng tiền lẻ.
Người khác không biết thân phận hắn không trách, ngươi ngược lại là biết, còn hung ác như vậy, may là thiếu chủ Cái Bang hắn không để trong lòng.
Nói đúng một điểm là không phải Hồng Cửu Nguyên không chấp nhặt Trình Tú vì độ lượng, mà thật sự là nó không biết Trình Tú đang trêu đùa nó, nếu không thì không biết hậu quả sẽ thế nào rồi.
Kiến trúc bên trong Ngọc Thành rất kỳ lạ, ở giữa nó có một cây cầu bắc ngang qua, bởi vì có một nhánh sông nhỏ chạy dọc qua Ngọc Thành, con sông này là nhánh nhỏ của sông Bạch Đằng.
Sông Bạch Đằng trải rộng khắp Bắc Phương, bốn nước Tây Sơn, Liêm Trịnh, Vũ Trinh, Đại Lê bên trong lãnh thổ đều có nhánh của con sông Bạch Đằng.
Nước sông Bạch Đằng màu xanh ngọc, mặt nước như là phản chiếu của viên ngọc bích, óng ánh phản chiếu khuôn mặt của những người qua đường.
Nước sông Bạch Đằng có một mùi thơm ngát kỳ lạ, cho nên người dân bất kể là ở đâu đều rất tôn trọng con sông này.
Người bên trong Ngọc Thành không khác, bởi vì gần đến ngày Thư Viện khảo hoạch, người dân bên trong sẽ tổ chức lễ hội, có một tiết mục liên quan đến sông Bạch Đằng là thả đèn lồng.
Người ở đầu sông sẽ thả trôi đèn lồng của mình đi xuống hạ nguồn, bên trong đèn lồng có viết chữ, ai nhặt được đèn lồng muốn hay không có thể ghi lời nhắn của mình vào đèn lồng, sau đó chủ nhân đèn lồng đồng ý với câu trả lời của ngươi, tự khắc chủ nhân đèn lồng sẽ tìm tới ngươi.
Thường thì trò chơi này chỉ dành cho những nam nữ muốn tìm kiếm ý trung nhân, đám người Trịnh Đông Lân là không có ham muốn đối với tiết mục này, trừ Trình Tú, nó đầu óc nhảy số, nhiều lần muốn tham gia cho bằng được, bất đắc dĩ kéo theo đám người Trịnh Đông Lân cùng tham gia.
Bầu trời Bắc Phương bị thay thế bởi một màn đêm lạnh lẽo, nhưng bên trong Ngọc Thành lại náo nhiệt lạ thường, đám người Trịnh Đông Lân thay một bộ y phục khác, không còn dùng bộ y phục dành cho tướng lĩnh.
Trình Tú dẫn đầu đi trước, nó hai tay nắm đầy xiên thịt, xiên thịt bốc ra mùi thơm nức lòng, dầu mỡ màu vàng bám trên thịt nướng vừa đủ.
“Thật ngon” Mã Đằng khen ngon, đám người Trịnh Đông Lân gật đầu đồng ý, mỹ thực đường phố ở Ngọc Thành vô cùng phát triển.
Ở đây bất kể là về một mặt nào đó đều đạt tới trình độ tinh thâm nhất, là vải lụa, hay là mỹ thực, hoặc là trình độ văn hóa, không hổ là nơi bốn nước giao nhau, một nơi hấp thụ văn hóa khác nhau, tự thân biến thành một chỗ đặc biệt không nơi nào có tại Bắc Phương.
Bình thường người dân khác Vương Triều nhau sẽ căm ghét nhau, nhưng ở Ngọc Thành thì không, nơi đây không phân biệt xuất thân.
“Ăn một cái” Trình Tú đưa cho Trịnh Đông Lân, Đinh Bộ Lĩnh một thanh.
“Của ta đâu ?” Lương lên tiếng, Lý Tín vẻ mặt trông mong.
“Tự mua” Trình Tú phớt lờ.
Bỗng Trình Tú nhìn thấy Lương bỏ đi, không tiếp lời nó, còn tưởng là Lương thật giận, nó liền mở miệng muốn kêu Lương trở lại, chỉ thấy Lương đi tới một quầy xiên thịt.
“Rầm” Không thiếu vàng đặt lên trên quầy thịt, lão bản quầy thịt bất ngờ, sau đó mừng rỡ, lắp lên bánh xe vào quầy thịt, đẩy quầy thịt đi theo sau lưng Lương, một bên nướng lấy từng thanh xiên thịt ngon nhất đưa cho Lý Tín.
Lý Tín mắt híp lại vui vẻ, nhận lấy từng thanh xiên thịt ăn lấy ăn để, miệng dính đầy dầu mỡ màu vàng.
Lương chắp tay sau lưng, mũi hướng lên cao, không nhìn Trình Tú một con mắt, Trình Tú há hốc mồm, như trúng định thân phù đứng im một chỗ.
“Đánh mặt tốt” Trịnh Đông Lân thật lòng khen, đây chính là bá khí của người giàu, đánh mặt không cần nói nhiều, đơn giản mà thuyết phục.
Chính là làm người giàu thật rất thích.
“Tới chỗ thả đèn lồng” Trình Tú đổi đề tài, dẫn theo đám người Trịnh Đông Lân đi tới thượng lưu sông Bạch Đằng, rất dễ để biết nơi đâu là thượng lưu sông, nhìn một đám thanh niên công tử trong thành háo hức nắm theo cái đèn lồng là biết bọn hắn đang chuẩn bị thả đèn lồng.
“Ngươi muốn thả đèn lồng, không phải là nhận đèn lồng ?” Trịnh Đông Lân buồn cười nói.
Trình Tú ngẫm nghĩ, chợt vỗ đầu, đúng vậy, ta là nhận đèn lồng chứ làm sao thả đèn lồng, ta đâu muốn hỏi ai cái gì.
“Ngu ngốc” Lương vẻ mặt khinh thường nói.
Trình Tú không quan tâm, nhấc chân tới hạ lưu sông, chỉ cần đi ngược lại đường bọn hắn đi lên thượng lưu, thì chính là hạ lưu, đường xuống hạ lưu sông còn đông hơn đường lên thượng lưu sông nhiều.
“Chưa thấy một cái đèn lồng nào, chắc là còn chưa tới giờ” Đinh Bộ Lĩnh nhìn lên mặt sông, nước màu xanh ngọc chảy chầm chậm, chưa có một chiếc đèn lồng nào tiến tới.
“Còn một tí, khi nào lồng đèn treo trên tường thành toàn bộ khắp sáng, lúc đó mới là thời điểm nên thả” Tô Đông Lưu nhìn xem xung quanh nói.
“Bắt đầu thả” Tô Đông Lưu dứt lời, lồng đèn treo trên tường thành bị điểm sáng nhanh chóng, thoáng cái đã thấy đến điểm cuối, cái đèn lồng cuối cùng được điểm sáng, Trình Tú kêu lên.
“Tới rồi” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên nói, chỉ thấy hàng loạt chiếc đèn lồng thả trôi trên thượng lưu đi xuống, đèn lồng một màu đỏ tươi, không nhận ra sự khác biệt của nhau.
Tiết mục thả đèn lồng này chính là dựa vào hữu duyên, không ai biết đèn lồng