Thời gian hai chén trà trôi qua, Hồng Cửu Nguyên cùng với Mã Đằng dẫn đầu đoàn người trên Thiên Thê Lộ, đã tới bậc thang thứ tám trăm.
Phía sau có Hạ Hầu kiên trì đuổi theo, nhưng nó tài nào cũng không thể theo kịp bước tiến của hai người Hồng Cửu Nguyên, ngược lại còn bị kéo ra xa phía sau một đoạn, bất ngờ hơn, phía sau Hạ Hầu lúc này còn có ba người khác đuổi theo.
Hai nam một nữ, trong đó một nam là Giang Nam, hai người còn lại không rõ danh tính.
Hạ Hầu kinh nộ, đám người này gần như là đuổi theo nó không bỏ, nhìn xu thế bọn nó rõ ràng còn dư lực, làm sao có thể, nó sinh ra là nhi tử của một thành chủ tại Đại Lê, từ nhỏ thiên tư vô song, tài nguyên tu luyện không thiếu, không cần phải lo bất cứ một việc gì ngoài chuyên tâm tu luyện.
Hạ Hầu nghiến răng, các ngươi không được phép đứng cùng hàng với ta.
Ba người cảm nhận được ánh mắt thù hận tới từ Hạ Hầu, bọn nó nở nụ cười chế giễu.
Giang Nam đưa lên ngón tay giữa, hai người còn lại có vẻ thân phận không tầm thường, khí chất từ người toát ra cao quý hơn hẳn Hạ Hầu, cái khí chất đó toát ra khiến Hạ Hầu tức điên.
Phía sau nữa là đám người Tô Đông Lưu, Đinh Bộ Lĩnh, Lý Tín, Lương, Trình Tú, bọn nó một đường bứt phá bỏ xa đám người thí luyện.
Ngược lại lúc này Trịnh Đông Lân trở thành người ở bậc thấp nhất, những người khác đã bỏ qua nó.
“Tên đó đang làm cái gì a ?”
“Trời xanh mây trắng, bỗng dưng muốn đứng lại ngắm cảnh ?”
“Đang khảo hoạch thì mắc bệnh động kinh ?”
Những người không qua được khảo hoạch, vẫn còn ở lại xem náo nhiệt, thấy Trịnh Đông Lân như bức tượng hồi lâu không cử động, bọn nó ngạc nhiên.
“Ta dám chắc hắn tới được cảnh giới hiện tại là do ăn đan dược, hoặc một loại thiên tài địa bảo nào đó, cho nên đạo tâm mới không vững chắc” Hạ Hàn cười lạnh, nó mở lời, đám thuộc hạ hùa nhau tuyên truyền.
“Tên đó ?” Không giống bọn người xem trò vui, Liên Thành phía trên con mắt ngạc nhiên nhìn Trịnh Đông Lân, nó cảm thấy tu vi của tên thiếu niên này liên tục tăng lên, dần dần ổn định vững chắc.
Không tập trung khảo hoạch, mà mượn nhờ khí tức của Thiên Lôi Cổ Trống rèn luyện cảnh giới, Liên Thành tấm tắc lấy làm ngạc nhiên, thiếu niên này khí phách không nhỏ a, người khác cố gắng thông qua khảo hoạch, người này ngược lại còn lo tu luyện.
Liên Thành dần dần hiếu kỳ nhìn Trịnh Đông Lân, xem hành động tiếp theo của nó, bọn người Hầu Viên lúc này cũng chú ý tới Trịnh Đông Lân.
“Sư huynh, tên thiếu niên tóc trắng đó không phải là đang tu luyện chứ ?” Hầu Viên kinh ngạc nói với Liên Thành.
“Đúng là hắn đang tu luyện” Liên Thành gật đầu, đám người kia cảm thấy kinh dị, người này không khỏi quá to gan lớn mật đi.
“Có hay không nhắc nhở hắn một cái ?” Một người khác nói, nếu tên này mãi cứ lo tu luyện, chỉ sơ lãng phí tinh lực, không thông qua được khảo hoạch, thật rất đáng tiếc.
“Không cần” Liên Thành lắc đầu nói, mỗi một quyết định đặt ra, thì phải chấp nhận kết quả của quyết định đó, đã muốn mượn nhờ Thiên Lôi Cổ Trống tu luyện, không qua được khảo hoạch, trách chỉ là trách chính mình.
Trịnh Đông Lân lúc này như là tách ra khỏi thế giới bên ngoài, tạp âm từ đông đúc người xem khảo hoạch không ảnh hưởng tới nó.
Trong đầu nó xuất hiện một thế giới màu đen như mực, không có mặt trời, không có bất cứ một thứ gì khác ngoài một vùng đất hoang vu trải dài mênh mông.
Lúc này, bỗng dưng trên bầu trời đen như mực phát sáng, tia sáng chói mắt màu xanh, một cái trống cổ trôi nổi trên bầu trời, là Thiên Lôi Cổ Trống.
Thiên Lôi Cổ Trống mỗi một tiếng động phát ra, đạo đạo lôi điện khủng bố giáng lâm đại địa, chợt một cánh tay đen kịt, cùng một màu với bầu trời ẩn hiện.
Cánh tay này không phải cánh tay của nhân loại, bởi vì trên nó mọc ra những móng vuốt sắc bén dọa người, hoa văn màu tím chằng chịt bao phủ, vô số đạo lôi điện chiếu sáng một vùng thiên địa, chiếu rọi toàn thân chủ nhân cánh tay.
Thân ảnh hiện ra hoàn toàn, không phải một nhân loại, mà là trong truyền thuyết, Thiên Ngoại Ma Đầu, Thiên Ma.
Thiên Ma này là lực lượng tinh thần kết tinh từ Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp, hay nói cách khác, chính là ý chí của Trịnh Đông Lân.
Thiên Ma bay tới Thiên Lôi Cổ Trống, một cánh tay nắm lấy nó, Thiên Lôi Cổ Trống nổ lớn phản kháng, một đạo càng thêm khủng bố lôi điện đánh xuống Thiên Ma.
Ầm !
Dư thừa lôi điện đánh xuống đại địa, đất cát mù mịt tán loạn, trên thân Thiên Ma bốc lên khói trắng, làn da đen kịt bị lôi điện bổ ra một lỗ hỏng, bên trong máu màu tím chảy ra.
Thiên Ma giận dữ, hai cánh tay toàn lực một lần nữa nắm tới Thiên Lôi Cổ Trống, toàn thân Thiên Lôi Cổ Trống rung động dữ dội, muốn chấn cánh tay Thiên Ma buông ra.
Lôi điện dày đặc trên bầu trời, biến bầu trời đen như mực thoáng cái trở thành vùng đất ánh sáng.
Không ngừng lôi điện bổ xuống Thiên Ma, thống khổ là không thể nói, bên ngoài Trịnh Đông Lân trán nổi lên gân xanh, khuôn mặt tái nhợt.
Thiên Ma máu tím lúc này nhuộm toàn bộ người, nó gầm thét, so với đạo khủng bố lôi điện màu xanh, thân thể nó lộ ra nhỏ bé vô cùng.
Thiên Ma ngửa đầu nhìn trên trời chằng chịt như mạng nhện lôi điện đan xen, nó điên cuồng gào thét, như muốn bổ ra một vùng thiên địa hoàn toàn mới.
Thiên Lôi Cổ Trống kịch liệt chấn động, vô số lôi điện đánh xuống đại địa, thoáng cái như muốn hủy thiên diệt địa.
Thân thể Thiên Ma màu đen xuyên qua bên trong lôi điện, nó đau đớn, nhưng không bỏ