Trịnh Đông Lân thở phào một hơi, nếu không phải nhờ có Thiên Ma Loạn Tâm Đại Pháp cắn nuốt thành công Thiên Lôi Cổ Trống, nó không chắc sẽ vượt qua được Hồng Cửu Nguyên, Mã Đằng.
Nói một cách không ngoa, hai người này đạo tâm quá vững chắc, kiên định.
Hồng Cửu Nguyên chiến ý bừng bừng hướng tới Mã Đằng, Trịnh Đông Lân, nó lần đầu bị một người khác vượt mặt.
Tốt lắm, như thế mới thú vị.
Hồng Cửu Nguyên cười ha hả, dẫn đến đám đông chú ý, lúc này không bao lâu, toàn bộ người thông qua khảo hoạch đã lộ diện, tổng cộng có hơn hai ngàn người một ít.
Hầu Viên xem xét số lượng người qua vòng khảo hoạch đầu, không tệ, so với lần trước nhiều hơn ba trăm người, nhưng đây mới chỉ là khảo hoạch đạo tâm, chưa thể quyết định được nhiều điều, quan trọng còn ở hai vòng sau.
Vòng đầu vì sao lại là kiểm tra đạo tâm ?
Bởi vì nó như là một biện pháp sàng lọc số người không phù hợp nhanh nhất, từ mười ngàn người thoáng cái trở thành hai ngàn người, dọn quân một cách khiến người khác trố mắt.
Trên người Trịnh Đông Lân lúc này sóng tinh thần lực còn tràn ra ngoài, tạo nên từng đợt ba động khó phát hiện.
Duy chỉ có Liên Thành dễ dàng nhận ra, chân mày nó nhướng lên kinh ngạc, nhìn vào Trịnh Đông Lân.
“Ngươi là có thiên phú về tinh thần lực, không trách, không trách có thể đoạt hạng nhất, bất quá thiên phú tinh thần lực rất hiếm, ở Thư Viện chúng ta không có lão sư chỉ dạy” Liên Thành ngộ ra, ban đầu khuôn mặt hâm mộ, sau đó chuyển thành đáng tiếc nói.
“Hắn có thiên phú tinh thần lực, người này đáng gờm”
“Chẳng trách hắn lại mạnh như vậy, nhưng chưa chắc những vòng sau còn có thể”
Đám người ồn ào, nghe được thiên phú tinh thần lực của Trịnh Đông Lân không khỏi có nhiều ý kiến bàn tán.
Hạ Hầu càng thêm ghen ghét nhìn Trịnh Đông Lân, nó vị trí nằm số bốn, so với Mã Đằng, Hồng Cửu Nguyên, Trịnh Đông Lân thấp hơn, nghe được Trịnh Đông Lân có thiên phú dị bẩm, đố kị, nhưng nửa sau nghe Liên Thành nói, chợt cười xấu xa.
Thiên phú có tốt, bất quá không có lão sư chỉ đạo, có thể làm nên trò trống gì ?
Tới Thư Viện học tập, không phải là trông mong có lão sư tốt chỉ điểm tu hành ?
Số người đa phần đáng thương nhìn lấy Trịnh Đông Lân, thiên phú nào không tốt, tại sao lại là thiên phú tinh thần lực.
Tinh thần lực nằm trong thế giới tinh thần, nơi mà cho là cấm địa nguy hiểm trong cơ thể con người, có người cho rằng tinh thần lực là gốc rễ con người.
Tinh thần lực thâm ảo, không phải một ai có thể tùy tiện nhúng chàm, một sai lầm, chính là chết bất đắc kỳ tử.
Chỉ trừ Chấn Hồn cao nhân, nhưng Chấn Hồn cao nhân sẽ xuất hiện chỉ bảo Trịnh Đông Lân sao ?
Không nói trước được điều gì, Chấn Hồn cao nhân địa vị quá mức cao thượng, sẽ không tiếp xúc với tầng lớp bọn nó.
Coi như Trịnh Đông Lân có thiên phú, nhưng chưa nói trước được điều gì, nơi đây không phải thế giới tiên hiệp trong tiểu thuyết.
Các lão quái vật sẽ không tranh ngươi làm đệ tử, tất cả phải coi duyên phận của chính các ngươi.
Hai chữ, tùy tiện a !
Hầu Viên cầm bảng danh sách người qua khảo hoạch đọc lên.
Trịnh Đông Lân thứ nhất.
Hồng Cửu Nguyên thứ hai.
Mã Đằng thứ ba.
Hạ Hầu thứ tư.
Giang Nam thứ năm.
Hầu Tiểu Muội thứ sáu.
Mộng Yểm Sinh thứ bảy.
Đinh Bộ Lĩnh thứ tám.
Tô Đông Lưu thứ chín.
Lý Tín thứ mười.
Còn lại các vị trí là Lương, Trình Tú, trở xuống, mười vị trí đầu định ra khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Mặc dù là có chút ý kiến, nhưng bọn nó đều chấp nhận thứ hạng mười vị trí đầu, dù sao thì thực lực bày ra ở đó.
Khi Trình Tú nghe được tên Hầu Tiểu Muội, con mắt chăm chú không rời thân ảnh của nàng.
Đây là Hầu Tiểu Muội sao ?
Người thật xinh đẹp.
“Hầu Tiểu Muội” Trình Tú nhanh chóng bước tới bên cạnh Hầu Tiểu Muội, tim đập thình thịch kêu lên.
“Ngươi là ai ?” Hầu Tiểu Muội vẻ mặt không biết nói.
“Ta là Trình Tú, Trình bên trong Trình Tú, Tú bên trong Trình Tú” Trình Tú nói ra tên mình mỉm cười, nhắc nhở cô nàng đã quên tìm tới nó.
“Ngươi là cái kia Trình Tú ?” Hầu Tiểu Muội con mắt lóe lên tia bất đắc dĩ khó phát hiện, không vui nói.
“Cái kia Trình Tú” Trình Tú đứng như trời trồng, cái kia Trình Tú, cái kia Trình Tú, tiếng nói Hầu Tiểu Muội oanh động liệt liệt trong tâm trí nó không tài nào thoát khỏi.
Không phải ngươi nói sẽ tìm ta, làm sao ngươi lại một bộ dáng khinh thường ta ?
Hầu Tiểu Muội nói xong, bất thiện nhìn qua Hầu Viên, ánh mắt muốn giết người.
Hầu Viên cười khổ, lại nhìn Trình Tú thất hồn lạc phách, vài hôm trước, nó đi dạo Ngọc Thành, tình cờ gặp một lão thầy bói, xem bộ dáng lão ta rất bất phàm, liền xem cho mình và muội muội một quẻ bói.
Quẻ của nó không sao, quẻ của muội muội để rằng, chính là lần này sẽ gặp ý trung nhân của mình, đặc biệt ý trung nhân này sẽ là vị cứu tinh trong tương lai của Hầu gia, người này như rồng phượng trong loài người, sẽ đem tới vận may.
Thầy bói yêu cầu bắt buộc phải thả đèn lồng, Hầu Tiểu Muội không tin, bất quá Hầu Viên lại nguyện ý, dù sao thả một cái đèn lồng vẫn không mất mát gì.
Nhưng hiện tại, Hầu Tiểu Muội nhìn một chút Trình Tú, Ngũ Đẳng Sơ Kỳ, đứng thứ hạng mười hai, người như vậy mà là rồng phượng trong loài người ?
Quả thật thầy bói thời nào cũng đều không đáng tin.
“Bớt đau buồn” Lương, Lý Tín, một người một trái một phải tiến tới nhấc lên Trình Tú, mở miệng trấn an nó.
“Ngươi cũng là lần đầu gặp người ta, đừng có như thể ỉu xìu được không ?” Tô Đông Lưu nhàn nhạt nói.
“Tiểu Tú, đại ca khuyên ngươi một câu, sự nghiệp chưa thành, đừng mắc vào nhi nữ tình trường, từ trước tới nay, anh hùng đều khó qua ải mỹ nhân, thay vì là ngươi ?” Đinh Bộ Lĩnh chân thành nói, vỗ vai nó.
Trình Tú hữu tâm vô lực gật đầu, tiếc nuối không thôi, tình đầu của ta.
Tan vỡ rồi !
Lúc này, tiếng nói từ đám người Liên Thành lại một lần