“Ồ, điểm số của hắn biến đổi rồi” Khắp nơi trong mật địa có phản ứng, bọn nó thời khắc chú ý bảng điểm, điểm số của Trịnh Đông Lân đầu tiên biến đổi, không thể nào thoát khỏi sự chú ý của bọn nó.
“Không có gì quá ngạc nhiên, hắn nguyên bản cảnh giới là Bát Đẳng Đỉnh Phong, thực lực gần như thuộc hàng đầu khảo hoạch, đánh thắng một số tên cảnh giới thấp hơn là điều dĩ nhiên, nếu hắn đến vậy cũng không làm được mới khiến ta sinh lòng nghi ngờ, số điểm hắn một lần tăng thêm một ngàn sáu trăm điểm, xem như có thể là may mắn gặp được hai tên cấp thấp, hoặc một tên không kém quá nhiều”
Một đám thiếu niên có khoảng mười người tụ tập một chỗ bàn bạc, bọn nó cùng có mục tiêu chung là đánh chiếm điểm số của Trịnh Đông Lân, ai bảo Trịnh Đông Lân điểm số cao mà lại không có thực lực tương xứng.
Không phải Trịnh Đông Lân không có thực lực, cảnh giới Bát Đẳng Đỉnh Phong của nó tất cả mọi người trong tràng đều công nhận.
Nhưng cảnh giới cao không có nghĩa đại diện sức chiến đấu tương tự, không qua Thiên Thê, hơn cách nhau một vài bậc cảnh giới không có ý nghĩa quá lớn.
Một điều nữa, Trịnh Đông Lân thiên phú sở trường nằm ở tinh thần lực, ai cũng biết tinh thần lực không tạo nên ảnh hưởng quá lớn bên trong chiến đấu.
Một phần là Trịnh Đông Lân bề ngoài trẻ tuổi, nhìn bộ dáng nó có thời gian tăng lên cảnh giới đã đáng kể, lấy đâu thời gian để trau dồi thân thủ.
Quan trọng nhất vẫn là bọn nó tự tin vào thực lực của chính mình, bọn nó tuổi đời đủ nhiều để rèn luyện thân thủ lẫn cảnh giới.
Cảnh giới hiện tại của bọn nó đều là Thất Đẳng, cho tới Bát Đẳng, tuy là cảnh giới không kém nhưng điểm số lại không được nhiều như Trịnh Đông Lân, bởi vì hai vòng khảo hoạch trước kết quả bọn nó không phải rất tốt.
“Trần Kiên huynh đệ phân tích rất hay, chúng ta người đông thế mạnh, điểm số của tên Trịnh Đông Lân kia tăng càng cao chỉ càng có lợi cho chúng ta” Một tên thiếu niên khác lên tiếng.
Người được gọi Trần Kiên là tên thiếu niên có độ tuổi nhỏ nhất trong đám, bất quá cảnh giới lại là cao nhất, Bát Đẳng Trung Kỳ.
“Chúng ta có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, phần thắng nếu không thuộc về chúng ta còn là ai” Trần Kiên đưa lên ba ngón tay mỉm cười.
“Trần huynh đệ, như thế nào là thiên thời, địa lợi, nhân hòa ?” Một tên thiếu niên nghe Trần Kiên giọng điệu cực kỳ dỏng dạc, không khỏi làm nó kinh ngạc hỏi.
Bọn nó đa phần là không hiểu thứ Trần Kiên nói tới, bởi vì bọn nó nào có thời gian nghiên cứu kinh thư sách vở, thời gian bản thân hầu như là dùng để luyện võ mới được như ngày hôm nay nha.
“Thiên thời là Trịnh Đông Lân hắn nằm bên trong khu chúng ta, địa lợi là chúng ta có địa hình che giấu, nhân hòa là chúng ta có đông người”
Trần Kiên trong con mắt lóe lên tia khinh thường khó phát hiện, nó nhanh chóng che lấp, lên tiếng giải thích.
Bên trên bảng điểm, phía sau tên mỗi một tên võ giả dự khảo hoạch đều có đánh số, đó chính là khu mà bọn nó đang ở, Trịnh Đông Lân phía sau tên có đánh số 12.
Trần Kiên mưu tính, ta sẽ mưu toan nhờ lũ người các ngươi đánh thuê, dựa vào các ngươi chiếm đoạt điểm số, sau đó ta sẽ đích thân lấy hết tất cả điểm số các ngươi có được về tay ta, lũ người ngu ngốc.
Nghĩ đến kế hoạch mỹ hảo không sai sót một chi tiết, Trần Kiến khóe miệng nhếch lên tia vui vẻ, tất cả mọi thứ đều nằm trong tay nó.
Nó nhìn bên trong túi quần, có một thứ bột phấn màu hồng nhạt, thứ này gọi là Tán Lực Tán, công dụng như tên, chỉ cần hít vào một hơi Tán Lực Tán bụi phấn phát tán trong không khí sẽ mất hết khí lực, lúc đó tùy nó xử ý.
Đánh thắng Trịnh Đông Lân, thu được ba ngàn sáu trăm điểm, sau đó tiếp tục làm như vậy với tất cả mọi người khác trong khu, tới khi có đủ điểm số, sử dụng Tán Lực Tán cướp đoạt toàn bộ số điểm thu được.
Trần Kiên đang suy nghĩ, một tên thiếu niên có nhiệm vụ do thám tình hình cấp tốc chạy tới.
“Có chuyện gì ?” Chín tên thiếu niên mau chóng lên tiếng tra hỏi, đồng thời móc ra vũ khí.
“Không sao, là người của chúng ta” Trần Kiên nhìn ra dung mạo thiếu niên, lên tiếng trấn an, bàn tay giương lên ra hiệu.
“Có người tiến về phía chúng ta, là tên Trịnh Đông Lân kia” Thiếu niên do thám cấp tốc cấp báo, vẻ mặt rung động.
“Trịnh Đông Lân hắn sắp tới” Bọn nó nghe thiếu niên báo tin, khuôn mặt hồi hộp nhìn nhau.
“Chuẩn bị đội hình, ẩn núp, một kích dứt khoát” Trần Kiên vung tay, toàn bộ mười một người thiếu niên phóng vào bên trong tàng lá cây ẩn núp.
Bọn nó ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm phía trước, đợi chờ con mồi tiến tới, đợi một hồi lâu không thấy động tĩnh, bọn nó hơi mất kiên nhẫn.
Trần Kiên lén ra hiệu giữ bình tĩnh, không nên gây tiếng động, bọn nó dứt khoát yên lặng làm theo.
Sau đó quả như Trần Kiên ra lệnh, tiếng bước chân vang lên, ‘rắc’ một tiếng, cành cây bị đạp gãy.
Bọn nó đồng loạt nhìn qua người đi tới, là một thiếu niên, bọn nó thất vọng, người này không phải Trịnh Đông Lân.
“Trần huynh, có hay không tấn công hắn, hay là chờ Trịnh Đông Lân tiến tới ?” Thiếu niên dò hỏi.
“Tiếp tục chờ đợi” Trần Kiên xem xét tình hình nói, nếu hiện tại tấn công đối phương, Trịnh Đông Lân phía sau lỡ có nghe được động tĩnh không tốt, toàn lực chạy trốn, bọn nó chỉ sợ đuổi theo không kịp, lúc đó Trịnh Đông Lân có bị kẻ