Lý Nguyên thành công đắc thủ, khoái đao uống máu Tô Đông Lưu, đao thế không ngừng chỉ một đao, thành công một lần đủ để nó bồi thêm ba đạo khoái đao.
“Ngươi không phải Ngũ Đẳng Chi” Tô Đông Lưu dính trọn ba đao, phần áo từ vai kéo sang nửa người dưới nhiễm tiên huyết, mặt hơi tái trắng nói, kiếm thế chuyển sang phòng thủ.
“May mắn, ta kém vài ngày trước liền đột phá Lục Đẳng, để thể hiện sự vui mừng, loan đao của ta, đã thèm khát được uống máu rất lâu” Lý Nguyên điên cuồng nói.
Nó thân người to lớn, như con vượn giữa rừng, di chuyển mau lẹ không gì sánh bằng, bằng một phương thức tiến công linh hoạt, bởi vì thường xuyên ở trong rừng, so với chiến đấu bên trong, chắc chắn người còn sống trong tràng, không ai có thể sánh ngang nó.
Tô Đông Lưu lạnh lùng nhìn Lý Nguyến thế tấn công như sóng vỗ liên hồi, một tầng đắp lên một tầng, thế công hiện tại nếu không thể ngăn trở, sẽ càng thêm mãnh liệt.
Bàn tay xiết chặt trường kiếm, đối phương còn ba bước, hai bước, vào tầm sát thương, Tô Đông Lưu trừng mắt, kiếm “xoát”, năm đường kiếm trong một giây.
“Keng” Lý Nguyên bất ngờ bị Tô Đông Lưu phản kích, không ngờ kiếm của đối phương lại nhanh không ngờ tới, tự thân trúng hai kiếm, máu tươi ứa ra từ vai và ngực.
Loan đao vút một đường xé gió chém ngang ngực Tô Đông Lưu, nó đưa trường kiếm gạt đao thế, đao thế gần lúc bị gạt, đảo hướng ngược lên, nhắm vào đầu Tô Đông Lưu.
Trong chớp mắt, Tô Đông Lưu mở to mắt nhìn đao thế, không bỏ sót bất kỳ chi tiết, đợi đao thế gần chạm vào người, đầu chếch về sau, thành công né tránh.
Trong lúc va chạm mạnh, từ người nó máu tuôn ra từ vết thương vừa bị Lý Nguyên gây thương tích, mặt nó càng thêm trắng.
“Nhất Kích Tất Sát” Tô Đông Lưu cắn răng, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, như đang tích súc lực lượng, chờ đợi một khắc bùng nổ, tức thì, kiếm thế đâm hướng Lý Nguyên.
“Đao Chi Ngân Vũ” Lý Nguyên không bấn loạn, loan đao đồng thời bằng tốc độ nhanh, dệt thành một tấm lưới hư ảo, bao trùm cả người Tô Đông Lưu, nó liếm môi tàn bạo, chỉ cần trúng một chiêu cực nặng này, Tô Đông Lưu sẽ chết không thể chết hơn.
“So với nhanh, không ai nhanh hơn kiếm của ta” Tô Đông Lưu kiếm thế đột phá lưới hư đao, đâm vào giữa ngực Lý Nguyên, Lý Nguyên kinh sợ, chiêu thức của nó chậm hơn một giây.
Mặc dù chỉ chậm hơn cỏn con một giây, nhưng một giây với cao thủ, đủ để phân thắng bại, Tô Đông Lưu khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng, chết đi Lý Nguyên.
“Tưởng bở” Kiếm thế đâm thủng người Lý Nguyên, nhưng không trúng bộ phận thiết yếu của nó, lưỡi kiếm lại không đủ sâu để giết chết trong một lần, tà áo Lý Nguyên lỏng xuống, bên trong lộ ra một tầng giáp mỏng.
“May mắn có Thanh Lưu Ti Giáp, nếu không có thể ta đã một kích thật mất mạng rồi, ngươi khá lắm” Lý Nguyên sờ nội giáp, trầm giọng nói.
“Đông Lưu huynh, ngươi có cần ta giúp đỡ hay không ?” Lúc này bên kia vang lên tiếng của Trịnh Đông Lân xen ngang, chỉ thấy nó với vẻ mặt buồn ngủ, ngồi trên đoạn gỗ to, lưng thẳng tắp như dựa vào khoảng không, phía dưới chân, Lý Nguyên ánh mắt co rụt, một tòa núi nhỏ được đắp thành bởi vô số thi thể sơn tặc.
“Xong” Đinh Bộ Lĩnh dùng chân đạp chết tên sơn tặc cuối cùng còn sống, thở phào một hơi nhìn sang :”Xem ra, Tô Đông Lưu có phần vất vả”.
Lý Nguyên hừ lạnh, loan đao không có gì chậm chạp, nhắm vào đầu lâu Tô Đông Lưu, sau khi giết xong tên này, sẽ giết hai thằng nhóc đằng kia.
Nó ánh mắt co rụt, thấy thanh trường kiếm trong tay Tô Đông Lưu biến mất, dùng tốc độ “xé rách không khí” phóng tới trước người nó, ngẫm nghĩ một lát rồi xem thường, xem ra là hắn biết mình không né được cái chết, liều mạng phóng phi kiếm tấn công, bất quá đối với kiếm thủ, kiếm đều rời khỏi tay, cách cái chết cũng không còn xa.
Loan đao dễ dàng gạt phi kiếm chệch hướng, dị biến xảy ra, sau khi thế công của phi kiếm bị đánh văng, thân ảnh Tô Đông Lưu bất ngờ xuất hiện phía sau, quyền thế đánh vào vết thương cũ của Lý Nguyên.
“Khặc” Lý Nguyên từ ngực phát ra đau đớn, khiến nó ho khan, người thoát lực, tựa cả người vào đao chống đỡ thân thể không ngã, không cam lòng nhìn Tô Đông Lưu.
“Kết thúc” Tô Đông Lưu nhặt lên trường kiếm, bước chân ổn định đi tới Lý Nguyên, mặt lạnh lùng nhàn nhạt nói.
“Đừng giết ta, ta có một bí mật” Lý Nguyên đồng tử co rút nói.
“Lại bí mật” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên nói, xem ra mỗi lần sắp giết một tên nào đó, kẻ đó lại xin tha, dùng một “bí mật” để đổi lại.
“Ngươi có vẻ có hứng thú” Đinh Bộ Lĩnh nói.
“Tất nhiên, con người ta thích nhất là bí mật” Trịnh Đông Lân bĩu môi nói.
“Bí mật lại rất dễ chết” Đinh Bộ Lĩnh tựa lưng vào thân cây nói.
“Mạng ta tuy nhỏ, nhưng không phải ai cũng giết được” Trịnh Đông Lân chân thành nói.
Tô Đông Lưu con mắt không biểu hiện một tí cảm xúc, không biết là nó đang suy nghĩ gì, là đồng ý với Lý Nguyên hay không quan tâm.
“Bí mật này rất lớn, ta có thể dùng mạng sống đảm bảo” Lý Nguyên gấp rút nói.
“Nói thử bọn ta nghe, ta xem xét nếu được, mạng của ngươi coi như được giữ lại” Trịnh Đông Lân nói.
“Ta không tin, các ngươi phải cam kết” Lý Nguyên con mắt bên trong ẩn một tia khinh thường, nó làm vô số việc bất nhân, cho nên càng không tin người khác.
Vả lại, Trịnh Đông Lân cũng thật lòng không muốn tha nó, đối với một tên ác nhân, thủ tín hay không, không đáng quan trọng.
“Ta cam kết” Trịnh Đông Lân nói.
“Ngươi phải thề trước Lạc Long Thần” Lý Nguyên nói.
“Đừng tùy tiện thề trước Lạc Long Thần, Đông Lân huynh” Tô Đông Lưu nghiêm trọng nhìn nó nói.
“Lạc Long Thần là một vị thần giữa nhân gian chúng ta, chấp chưởng bên trong thế gian trật tự, ngài