“Ngươi thất thần một khoảng thời gian, cũng tính là khá lâu, nếu không phải ta mà là người khác, ngươi đã nằm dưới đất dưỡng thương”
Tiếng nói bất ngờ từ phía trước truyền tới, Đinh Bộ Lĩnh giật mình, nó di chuyển tầm mắt, thấy được một tên thiếu niên tóc tai ngắn ngủn giống như nó.
Thiếu niên đó vẻ mặt bình tĩnh, lời nói chính trực dõng dạc, rõ ràng là nó không hề nói dối, nó đã thấy Đinh Bộ Lĩnh một đoạn thời gian, phát hiện đối phương thất thần nhưng không hề ra tay động thủ, kiên nhẫn chờ đợi Đinh Bộ Lĩnh thức tỉnh.
Tâm tính này không phải tầm thường, biểu thị thiếu niên đích thị có chỗ hơn người.
Là một tên võ giả chân chính !
Đinh Bộ Lĩnh đưa ra đánh giá, nhìn một hồi bề ngoài của thiếu niên, nó chợt kinh ngạc.
Thiếu niên tóc tai ngắn ngủn, đồ mặc trên người không tính là chất lượng hảo hạng, chất vải bình thường đến không thể bình thường hơn, ở thời đại này tóc dài chỉ dành cho người có thân phận cao quý, sang trọng, ngược lại, như Đinh Bộ Lĩnh, Lương, bọn nó lúc trước là trẻ chăn trâu cho nên tóc tai cắt rất ngắn, đó là thứ từng tượng trưng cho thân phận của bọn nó.
Nói như vậy, nếu ta đoán không lầm, thiếu niên trước mắt thân phận phải là một tên thân phận nhỏ nhoi như ta lúc trước, nhưng mà xem phẩm chất quần áo hắn, vậy có thể lúc trước hắn là một tên người ở.
Đinh Bộ Lĩnh một hơi suy đoán ra chín phần mười thân phận thiếu niên, thiếu niên kia nếu nghe được Đinh Bộ Lĩnh tiếng lòng chắc chắn sẽ thốt lên kinh ngạc, nhưng đáng tiếc là thiếu niên kia không nghe được.
“Đa tạ” Đinh Bộ Lĩnh chắp tay nói, đây là tôn trọng tinh thần thượng võ của thiếu niên.
“Thân phận Giang Nam ta tuy có thể thấp hèn, nhưng sẽ không nhân cách thấp hèn” Thiếu niên kia hời hợt nói.
Thiếu niên không phải ai khác mà là Giang Nam, người từng bỏ rơi thiếu gia của nó bên trên Thiên Thê Lộ, thiếu niên có được Hùng Chủ tư chất, thiếu niên thiên tài chân chính.
Phách !
Giang Nam chậm rãi đứng dậy, Đinh Bộ Lĩnh con mắt co rụt, bàn tay nắm chặt, thủ đoạn sẵn sàng ra bất cứ lúc nào.
Viu !
Gió gợn thổi qua tóc ngắn của hai tên thiếu niên, Đinh Bộ Lĩnh không dùng đao, mà nó muốn thử nghiệm uy lực của Phong Cấm Thuật.
Bên kia Giang Nam đồng dạng, tay không tất sắt, ở hai tay từng tầng chân khí Mộc hệ nổi lên, chân khí tinh khiết tới cực điểm, không có một tí tạp chất xen lẫn.
……
Vũ Trinh, Yên Sơ Thành.
Nơi đây có một gia tộc lớn là Mộc gia, Mộc gia nổi tiếng về khả năng đào tạo vô số thiên tài, bởi vì vậy mà Mộc gia ngày càng hưng thịnh, không có một gia tộc nào khác bên trong Yên Sơ Thành đuổi theo kịp bước chân Mộc gia.
Tại diễn võ trường, nơi mà con em dòng chính Mộc gia được giáo dục võ thuật từ nhỏ.
Chỉ thấy bên trong diễn võ trường có chừng năm mươi đứa trẻ, mỗi một đứa độ tuổi đều là từ bảy tuổi tới mười tuổi, là độ tuổi tập võ tốt nhất.
Năm mươi đứa trẻ đồng thanh hô to theo nhịp điệu, lão sư là một người đàn ông trung niên nghiêm khắc đứng xem chúng nó tập luyện.
“Mộc Dịch, ngươi làm sai, tay nâng cao thêm một điểm, chân hạ thấp”
“Mộc Đái, ngươi động tác có hay không thêm một tí lực, hôm qua người nhà ngươi không cho ngươi ăn cơm a ?”
“Mộc Sài, chân đứng vững vàng, ngươi động tác kém ổn trọng, nếu gặp địch nhân, đây sẽ là điểm yếu chí mạng”
Lão sư mày cau chặt, trong tay nắm thước dài đánh vào vị trí sai sót của bọn nó, cả đám vẻ mặt cau có, đau là một chuyện, quan trọng là đánh người trước mặt năm mươi đứa trẻ khác, thật là xấu hổ, đừng quên, trong đây còn có nữ tính trẻ em.
“Lão sư ngươi nhẹ nhàng một ít, động tác của ngươi đưa ra quá khó, chúng ta nhất thời chưa thể hoàn toàn làm được”
“Đúng vậy a lão sư, ta hai chân mỏi đến không đứng vững”
“Lão sư ngươi xem, Mộc Tử Sa muội muội không chịu được nữa rồi”
Đám trẻ nhao nhao lên tiếng, bọn nó thanh minh, không phải do bọn nó không tốt, mà là động tác của bọn nó quá khó.
Lão sư thở dài, đảm nhận nhiệm vụ giáo dục thế hệ của Mộc gia qua bao đời, nhưng đời sau ngày càng yếu kém hơn đời trước, chỉ sợ Mộc gia qua một thời gian không lâu nữa sẽ bị các gia tộc khác đuổi kịp.
“A, Mộc Chân hắn cả người toát lên nhiệt khí nóng bức, động tác của hắn tỏa ra khí thế kỳ lạ quá”
Tiếng kêu chấn kinh của một đứa trẻ kêu lên khiến lão sư nhanh chóng nhìn tới, chỉ thấy một đứa trẻ trạc bảy tuổi, nó hai tay tạo thành hình nửa vòng tròn, tuy cong mà không dụng lực quá nhiều, nhẹ nhàng phiêu dật, chân đứng thế trung bình tấn.
Từ trên người đứa trẻ mồ hơi rơi như mưa, nó cắn răng cố chấp đứng vững, nhiệt khí nóng bức tỏa ra từ nơi các lỗ chân lông.
“Thiên tài” Lão sư than, đây chính là thiên tài, thứ tư thế nó dạy cho đám trẻ không phải tư thế tầm thường, mà đó là tư thế tẩy kinh phạt tủy, giúp cho người học thoát thai hoán cốt, một bước trở thành nhân trung chi long.
Chính là thứ tư thế này đã giúp cho Mộc gia một bước, một bước đặt vững căn cơ, từ đó mới khai chi tán diệp khắp nơi.
Tuy nhiên để thực hiện được chính xác tư thế này không phải chuyện đơn giản, chỉ có thiên tài chân chính mới làm được, và hiện tại, trong năm mươi đứa trẻ tại diễn võ trường, Mộc Chân đã đại phóng dị sắc, tỏa ra thứ quang mang chói mặt thuộc về nó.
“Tốt lắm, tốt lắm, Mộc Chân ngươi cố gắng giữ thêm một ít, giữ càng lâu ngươi càng đạt được nhiều lợi ích tới từ lần đầu tẩy kinh phạt tủy” Lão sư vội vàng