Chu Cẩm Hà cứu hai đứa bé vốn đã không còn khí lực gì, nước lại dồn dập như vậy dù nàng kỹ năng bơi không tệ cũng là vô dụng, từng đợt sóng đánh tới, nhất thời làm nàng bị nước làm cho choáng váng liền uống mấy ngụm nước.
Lại qua như mấy lần một sóng lớn lại tới triệt để đem nàng vô lực đánh vào trong nước.
Chu Cẩm Hà chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên một hồi yên tĩnh lại những náo động cũng không nghe được nữa chỉ có tiếng nước ùng ục.
Buồn cười, lẽ nào nàng mệnh liền chấm dứt ở chỗ này? Chu Cẩm Hà trong đầu né qua rất nhiều hình ảnh, mẫu hậu, phụ hoàng, Trường An.
.
.
Chỉ hy vọng phụ hoàng mẫu hậu biết được tin nàng qua đời thì có thể bảo trọng thân thể,đừng quá thương tâm a.
.
.
Để người đầu bạc tiễn người đầu xanh là nàng bất hiếu.
Cũng may Trường An đã không còn bằng không sẽ khó hơn nữa , nàng dáng vẻ như vậy, qua bên kia có thể gặp Trường An sao? Lúc nãy như thấy Tiêu Vô Định lại nhảy xuống, chỉ hy vọng hắn không có chuyện gì mới tốt bằng không cũng là tội lỗi của nàng, hại tính mạng người khác, Đại Tấn cũng ít có vị tướng soái tài năng như vậy.
.
.
Chu Cẩm Hà ý thức càng ngày càng tan rã, cuối cùng lại cảm giác rơi vào một cái ôm ấp quen thuộc.
Trường An.
.
.
Ngươi tới đón ta sao?
Tiêu Vô Định mắt thấy Chu Cẩm Hà bị sóng đánh vào trong nước, trong lòng lo lắng đến không được, sóng nước dồn dập mỗi lần Tiêu Vô Định mới tới gần một ít lại bị đẩy ra thật vất vả mới đến bên người nàng đưa nàng ôm lấy,người trong lòng sớm không còn ý thức.
Thấy vậy tim nàng như bị đao cắt.
Lần đầu biết được tin phụ vương qua đờicũng chính là như vậy, lại có thêm chính là bây giờ, ôm Chu Cẩm Hà hôn mê mà nàng không thể ra sức.
Dòng nước quá mạnh, huống chi còn ôm một người nàng chỉ có thể hết sức làm cho Chu Cẩm Hà đầu lộ ra mặt nước, chăm chú ôm nàng cùng trôi dạt .
Không biết như vậy bao lâu, Tiêu Vô Định cũng mệt bở hơi tai, bọn họ cuối cùng cũng coi như cách bên bờ gần một chút.
Nàng vội vàng bơi hướng về bên bờ cuối cùng cũng mang được Chu Cẩm Hà lên bờ.
Không kịp đi quá xa Tiêu Vô Định đặt Chu Cẩm Hà đang hôn mê xuống rồi kiểm tra hơi thở của nàng, vô cùng yếu ớt chỉ có thở ra không hít vào.
Dù cho lúc trước bị loạn đao chém thoi thóp hoặc là lần đầu ra chiến trường gϊếŧ người bị máu tươi bắn đầy thâ thể thì nàng cũng không sợ đến như vậy.
Toàn thân đều là run rẩy thật vất vả mới đem bùn đất trong miệng,mũi Chu Cẩm Hà rửa sạch, nàng lại bận bịu quỳ gối đưa nàng đặt trên đùi đầu treo ngược ép phần lưng, mãi đến tận đã không còn thấy nước trào ra Tiêu Vô Định vội đưa nàng thả nằm xuống nắm mũi thực hiện thổi khí tiện đà hai tay dùng sức ép bên ngực trái,viền mắt đỏ chót hô: "Cẩm nhi, đừng dọa ta, nhanh tỉnh lại a.
.
.
Tỉnh lại a Cẩm nhi.
.
."
Như vậy mấy lần, Chu Cẩm Hà rốt cục ho khan lên tiếng tỉnh lại.
"Khụ khụ.
.
.
Ta.
.
."
Còn chưa chờ Chu Cẩm Hà nói cái gì, đột nhiên liền bị ôm chặt lấy.âm thanh Tiêu Vô Định đều mang tới nghẹn ngào, nước mắt chờ hồi lâu rốt cục rơi xuống, nàng chăm chú ôm Chu Cẩm Hà, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Doạ chết ta rồi.
.
.
Doạ chết ta rồi.
.
." Lúc trước thấy Thần Y Cốc dùng biện pháp như vậy để cứu người chết chìm nàng lúc nãy cũng là tình thế cấp bách mới làm bừa theo cũng may là cứu về rồi.
Chu Cẩm Hà còn có chút không phản ứng kịp, cảm thụ được nhiệt độ của Tiêu Vô Định một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại: Nàng còn chưa chết Tiêu Vô Định cứu nàng.
Tiêu Vô Định quá mức dùng sức ôm chặt đến mức cho nàng đau đớn, có thể thấy được dáng vẻ hắn sợ đến như vậy, nàng chỉ có thể giơ tay vỗ nhẹ lưng Tiêu Vô Định , nhẹ giọng nói: "Ta không sao rồi.
.
."
Một lúc lâu, Tiêu Vô Định mới bình phục lại vội buông Chu Cẩm Hà hơi đẩy xa chút, hành lễ nói: "Ta nhất thời tình thế cấp bách, mạo phạm điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội."
Chu Cẩm Hà tuy không biết hắn làm sao kích động như vậy , nhưng không có người ta cứu nàng nàng còn có thể sống sót như vậy a, cả người không còn chút sức lực nào chỉ có thể hơi ngoắc ngoắc khóe miệng, yếu ớt nói: "Tướng quân cứu ta, ta cảm kích còn không kịp, nói gì đến mạo phạm? Việc cấp bách là rời đi nơi này trước."
Tiêu Vô Định nghe vậy, bận bịu ứng: "Vâng, điện hạ nói đúng lắm." Lập tức nàng tiến lên đỡ lên Chu Cẩm Hà, hai người thể lực cũng coi như khôi phục một chút, chậm rãi đi ra ngoài.
Bị nước đánh trôi dạt đi sớm không biết đây là nơi nào hai người đi một hồi lâu, Tiêu Vô Định nhìn sắc trời đã có chút tối sầm.
Hai người thật vất vả phát hiện một gian nhà gỗ nhỏ tiếp tục đi như thế cũng không phải cách .Tiêu Vô Định lông mày cau lại, suy nghĩ một chút vẫn nói: "Điện hạ, sắc trời không còn sớm, chúng ta sợ là không ra được không bằng đi vào trong nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai các tướng sĩ tìm chúng ta cũng có thể gần chút."
"Liền theo Tướng quân đi." Chu Cẩm Hà vào lúc này đau đầu cực kì, huống hồ đang ở bên ngoài nghe Tiêu Vô Định dù sao cũng tốt hơn.
Hai người tiến vào nhà gỗ nhỏ, bên trong còn có chút củi khô, nghĩ đến là nơi thợ săn nghỉ ngơi.
Cũng may có một giường nhỏ đệm chăn ngược lại cũng sạch sẽ, Tiêu Vô Định tìm ra đá lửa để nhóm lửa thấy Chu Cẩm Hà sắc mặt trắng bệch, lo lắng nói: "Điện hạ.
.
.
Đem quần áo ướt sũng cởi lên giường đi thôi, bằng không thân thể người sẽ không chịu nổi.
.
."
Chu Cẩm Hà xác thực không thoải mái cực kì, nhưng muốn cho nàng cô nam quả nữ cùng ở như vậy nhất thời còn có chút khó có thể tiếp thu, do dự không quyết định.
"Điện hạ yên tâm, ta đi ra ngoài tìm ít đồ ăn, ngài chấp thuận sẽ không tiến vào."
Chu Cẩm Hà cũng không phải lo lắng Tiêu Vô Định sẽ làm ra chuyện gì, chỉ có điều đến cùng là nữ tử sẽ thẹn thùng nhưng hôm nay dáng vẻ như vậy cũng không kịp nghĩ quá nhiều, "Tướng quân vẫn là trước tiên cầm quần áo hong khô, bằng không bị bệnh nhưng sẽ không tốt." Nói xong tai nàng có chút ửng đỏ, âm thanh nhẹ chút nói: "Tướng quân canh cho ta thay y phục xong lại gọi Tướng quân đi vào."
Tiêu Vô Định theo lời lùi ra, Chu Cẩm Hà lúc này mới đem quần áo ướt sũng trên người cởi ra hong tiến vào ổ chăn xong xuôi liền hướng người ở ngoài hô: "Tướng quân vào đi."
Tiêu Vô Định sau khi đi vào cũng không nhìn thẳng bên này, đúng là để Chu Cẩm Hà thở phào một cái thấy hắn chỉ thoát tầng ngoài cùng y phục ngồi một bên quay lưng về phía nàng, Chu Cẩm Hà suy nghĩ một chút vẫn là nói: "Tướng quân