"Điện hạ, Thập Tam đã trở về."
Chu Cẩm Hà đang chuẩn bị nghỉ ngơi liền nghe được Phi Nhi bẩm báo, nàng động tác liên tục tự mình lên giường nằm xong, Mặc nhi đem ngọn nến bên trong phòng từng cái tắt đi,phía sau bình phong liền xuất hiện một bóng người, một thân y phục dạ hành quỳ một gối xuống, nếu không phải là Chu Cẩm Hà sớm quen rồi thì nhất định không phát hiện được có người ở đấy.
"Điện hạ,đã tra được.một nhà Phó Thanh Thời bây giờ ở tại một gian phòng ở thành Nam, dựa vào Phó Thanh Thời chép sách viết thư, hai vị phu nhân thay người ta giặt hồ may vá mà sống, rất là kham khổ.
Phó Thanh Thời hầu như mỗi ngày say rượu, say rồi liền khóc lớn một trận.
Chỉ là tựa hồ còn có hai nhóm người khác cũng chú ý tới, một là bệ hạ, còn có một người khác thì chưa tra được." Nữ tử tiếng nói trầm thấp, không mang theo tâm tình bẩm báo rành mạch.
Chu Cẩm Hà nhắm mắt, lông mày cau lại, trong lòng suy nghĩ, hai phe sao?.
.
.
Viêm Thập Tam là ám vệ được Thừa Bình Đế phái tới bảo vệ nàng sau lần biết được nàng rơi xuống nước.
Viêm Vệ chuyên môn phụ trách an nguy của Hoàng Đế tổng cộng mười ba người, đều lấy con số là danh hiệu từ nhất đến Thập Tam, Thừa Bình Đế đem Thập Tam phái cho nàng, mà Thập Tam là nữ tử duy nhất trong Viêm Vệ .
Công chúa điện hạ sớm lấy miệng lưỡi cùng nhân cách phi phàm thu phục bốn người này, bây giờ bốn người chỉ là người nàng khống chế.
Phụ hoàng nếu phái người theo dõi Phó Thanh Thời, nghĩ đến cũng hoài nghi muốn nhìn một chút bên trong có ẩn tình gì, đã như vậy nàng liền không tiện ra mặt.
"Bọn họ có phát hiện không?"
"Vẫn chưa, chúng ta bí mật nhưng người bệ hạ phái không phải Viêm Vệ, phát hiện không được.
Hai người bọn họ mới đúng là phát hiện lẫn nhau, chỉ là người đến không biết là ai ta còn đang thăm dò."
"Rất tốt, cẩn thận theo dõi không phải vạn bất đắc dĩ không được bại lộ."
"Vâng." Viêm Thập Tam đáp một tiếng lập tức rời ra khỏi gian phòng lặng yên không một tiếng động giống như cuộc đối thoại chưa từng phát sinh.
Phó Thanh Thời này, trên người e là có chuyện khó nói.
Được Công chúa điện hạ giao phó, sáng hôm sau Ôn Nguyên liền phái người đi mời Ngô Chi Hằng .Vừa trông thấy là người Trích Tinh Các hắn tuy không biết Ôn Nguyên cô nương vì sao tìm hắn, đặc biệt là nàng những ngày gần đây từ chối nhiều quan to như vậy, chỉ là mỹ nhân mời há có chuyện không đi? Ngô Chi Hằng thay quần áo rồi chải chuốt một phen liền theo gã sai vặt hướng về phía Trích Tinh Các đi.
Vẫn là gian phòng lần trước.Lúc này Ôn Nguyên đang đánh đàn thấy hắn đến cũng chưa dừng lại, Ngô Chi Hằng cũng tự giác chính mình đến chỗ ngồi xuống, lẳng lặng nghe nàng đàn xong một khúc, mặt mày mỉm cười hỏi: "Ngô công tử mấy ngày nay còn khỏe chứ?"
"Hết thảy đều tốt, hồi lâu chưa nghe cô nương đánh đàn, cô nương cầm kỹ vẫn là cao siêu như vậy, Chi Hằng thật thao không kịp."
"Ngô công tử khách khí,cầm kỹ của Ngô công tử không nói đến ở Kim Lăng, bây giờ ở kinh thành cũng là số một số hai, không biết Ôn Nguyên có hay không may mắn tiếp tục nghe công tử đàn một khúc?"
Mỹ nhân mở miệng há có thể từ chối chứ? Ngô Chi Hằng nói một tiếng bêu xấu liền ngồi vào trước cầm mười ngón gảy như Cao Sơn Lưu Thủy rất động lòng người .
Ôn Nguyên khóe miệng mỉm cười, trong lòng rất là thoả mãn vỗ tay than thở: "Công tử cầm kỹ ngày càng tiến bộ a."
"Không có,không có, là cô nương chỉ điểm tốt mà thôi." Ngô Chi Hằng hơi có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười hì hì.
Ở Kim Lăng thì hắn thường nghe Ôn Nguyên đánh đàn cũng đến chỉ điểm không ít , Ôn Nguyên đi rồi hắn càng là thấy vật nhớ người, mỗi ngày luyện tập không dám thư giãn, chính là để có một ngày có thể như bây giờ vậy, ở trước mặt nàng nở nụ cười.
Ôn Nguyên mỉm cười nhưng lập tức lại thở dài, làm dáng vẻ tiếc nuối nói: "cuộc thi Ung Ninh Công chúa chọn phò mã sắp tới, nghĩ đến thiên hạ tài tử đều sẽ không bỏ qua, đáng tiếc Ôn Nguyên lại là thân nữ tử, không thể cùng thiên hạ tài tử luận bàn thực sự đáng tiếc."
Thấy mỹ nhân không cao hứng, Ngô Chi Hằng nhất thời có chút bối rối, vội hỏi: "Cô nương cầm kỹ thiên hạ không ai bằng,các tài tử lại làm sao lợi hại hơn được, cũng không sánh được với cô nương!"
"Công tử cất nhắc, Ôn Nguyên không dám nhận."
"Cô nương hoàn toàn xứng đáng! Không bằng như vậy, cô nương dạy ta một tháng, đến lúc đó ta sẽ thay cô nương lên sân khấu, nếu ta thắng lúc đó đủ để chứng minh cô nương cầm kỹ hơn xa mọi người!"
"Chuyện này.
.
.
không phiền phức công tử chứ?" Ôn Nguyên mày liễu cau lại, hơi có chút xấu hổ.
"Này có cái gì đâu, còn nữa ta vốn sẽ phải tham gia cuộc thi, cô nương nếu như có thể dạy ta, đó là giúp ta một đại ân a.
Chi Hằng vô cùng cảm kích!" Ngô Chi Hằng nói tới có chút kích động, ngay cả mặt mũi sắc đều hơi ửng hồng.
Ngô Chi Hằng nhẹ dạ từ trước đến giờ không chịu nổi nữ nhân làm khó dễ, huống hồ Ôn Nguyên trong lòng hắn là tiên nữ ? Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, không cần nhiều lời hắn liền chủ động xin đi gϊếŧ giặc.
Ôn Nguyên đè xuống áy náy chợt lóe lên trong lòng nói cám ơn, lúc này liền bắt đầu chỉ điểm hắn.
Nếu là cuộc thi, bình thẩm là ắt không thể thiếu.
Vì công bằng và không cho người trong thiên hạ nghi vấn, Chu Cẩm Hà đối với ứng cử viên cũng hạ xuống một phen công phu,người bình thẩm cầm kỳ thư họa nàng mời ba vị đại nho tài tử am hiểu nhất trong kinh , võ nghệ săn bắn sẽ mời Từ Nguyên Thú, tướng mạo vốn là nên cẩn thận vì vậy do bản thân nàng định, người khác thì cũng chẳng có gì có thể nói.
Cũng là Chu Cẩm Hà nhân duyên tốt mới có thể mời được nhiều danh sư đại nho như vậy, có mấy người liền cả Thừa Bình Đế cũng không để ý chỉ một mực đối với tiểu cô nương Chu Cẩm Hà này yêu thích không buông tay, hết cách rồi, thông tuệ hữu lễ ai không thích? Chu Cẩm Hà ở kinh thành mấy năm qua, phụ cận danh sư đại nho đều bái phỏng toàn bộ, thấy ai cũng có thể xưng tụng một câu lão sư.
Tiêu Vô Định mấy ngày nay ở trong phủ, ngoại trừ luyện kiếm chính là luyện chữ, tiện thể bắt Vương Hấp Nhạc một đạo, đúng là để hắn không ngừng kêu khổ, mỗi ngày như ăn phải trái khổ qua đến nhăn mặt.
"Tướng quân, điện hạ tới."
"Biết rồi, vậy thì đi." Tiêu Vô Định thu hồi bút cúi nhìn chữ chính mình một lúc bĩu môi, mới đưa bút thả xuống.
Không có tiến bộ a.
Vương Hấp Nhạc nghe lão quản gia bẩm báo, quả thực như được đại xá thở phào một cái, nhẫn nhịn mừng thầm nghiêm túc nói: "Tướng quân, ngài mau đi đi, không nên để điện hạ chờ."
Tiêu Vô Định ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, đem tiểu tâm tư kia của hắn xem thấu một bên khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: "Ta lúc nãy viết một, ngươi viết lại mười lần."
"A? ? ?" Cái miệng há to có thể nhét vài quả trứng không chừng, hắn vốn có thể không viết a.
.
.
Vương Hấp Nhạc cúi đầu ủ rũ đáp lại , nhận mệnh lại cầm bút lên.
Tiêu Vô Định trong mắt loé ra một tia giảo hoạt vỗ vỗ đầu Hoàn Tử, mang theo nụ cười đi ra ngoài.
Kế vặt ấy còn muốn giấu diếm được nàng? Kỳ thực nàng cũng không phải muốn Hoàn Tử luyện đến mức đẹp chỉ là chữ hắn viết cùng chân gà thật không khác bao nhiêu, thực sự rất khó nhìn nên làm sao cũng phải luyện viết cho ngay ngắn mới được a.
Chu Cẩm Hà ở đại sảnh, thấy Tiêu Vô Định đến, liền cười khanh khách đứng dậy, nói: "Đi, ta dẫn ngươi đi bái sư."
"Đường lão hồi kinh sao?"
"Ừm, mới có tin tức,đây không phải mang theo lễ vật tìm đến ngươi." Chu Cẩm Hà cười kéo nàng đi ra ngoài, bây giờ Tiêu Vô Định ở trong lòng nàng dĩ nhiên đã có thể tiếp xúc thân mật như vậy chỉ có điều đã đến cửa liền buông ra, dù sao Tiêu Vô Định bây giờ là nam trang vẫn không nên cho người khác nhìn thấy.
Trên cánh tay nhiệt độ ấm áp kia không còn Tiêu Vô Định đột nhiên có chút mất mát nhưng trên mặt đúng lại không có chút biểu hiện nào, theo Công chúa điện hạ cùng tiến vào xe ngựa.
Hiện nay trên đời nếu là luận thư pháp, Đường lão xưng đệ