Tiêu Vô Định mang theo năm vạn đại quân liên tục hướng về Tây Bắc chạy đi, nhưng không nghĩ chỉ ngăn ngắn trong vòng một tháng lại mất đi mấy thành.
Cả thành Cam Châu cũng mất rồi, Cam Châu là nơi đóng giữ quan binh cùng bách tính tập thể gần phụ cận Lương Châu cùng Túc châu.
Trung tuần tháng hai,Tướng sĩ cùng quan chức Cam Châu lui đến Lương Châu không qua mấy ngày thì Tiêu Vô Định cùng năm vạn đại quân cũng đã đến Lương Châu.
Thấy cờ hiệu Định Bắc Quân bách tính Lương Châu đều thở phào nhẹ nhõm, Trấn Bắc Tướng quân Tiêu Vô Định ở Mạc Bắc từ một trận chiến thành danh.
Định Bắc Quân dũng mãnh thiện chiến, so với các tướng sĩ đóng giữ Tây Bắc cũng coi như tốt hơn một chút, bọn họ cũng có thể an tâm.
Chỉ là bách tính thì yên tâm nhưng Tiêu Vô Định mấy ngày nay lông mày chưa dãn ra ngày nào: thời gian chỉ nửa tháng mà đã làm mất đi một châu,tướng sĩ đóng giữ Cam Châu tuy không sánh được với Định Bắc Quân được Từ Nguyên Thú huấn luyện chặt chẽ của nàng nhưng cũng không đến nỗi bại thảm như vậy chứ?
Châu Mục Vương Hoành của Lương Châu cùng Châu Mục Cảnh Minh của Cam Châu dẫn theo quan chức của hai châu ngoài cửa thành nghênh tiếp.
Thừa Bình Đế sớm đã có thánh chỉ, chiến sự đều nghe theo Trấn Bắc Tướng quân phân phó, huống hồ trong tay Tiêu Vô Định còn có năm vạn đại quân, bọn họ tất nhiên không dám bất kính.
Ở đây Châu Mục chính là quan lớn nhưng so với Tiêu Vô Định là quan Tam phẩm vẫn phải khách khí đến cực điểm.
Đem đại quân dàn xếp ổn thỏa Tiêu Vô Định liền mang người tiến vào thành Lương Châu.Thành Lương Châu vì có cả bách tính ở Cam Châu đến nên có vẻ khá chen chúc, trên đường có thể vô tình thấy được lưu dân cùng các tướng sĩ tuần tra cầm vũ khí trong tay.
Tiêu Vô Định ngồi trên lưng ngựa chậm rãi hướng về phía phủ nha Lương Châu, nhìn bách tính bên rìa đường cúi đầu ủ rũ xanh xao vàng vọt , lông mày càng nhíu chặt.
Vương Hấp Nhạc đi theo bên cạnh nàng thấy cảnh tượng này, lông mày cũng nhíu chặt, hỏi: "Tướng quân.
.
.
Đột Quyết lợi hại như vậy sao? Không tới hai tháng liền chiếm được một châu.
.
."
Trên đường hành quân Tiêu Vô Định đã đem Vương Hấp Nhạc tới bên người làm thân vệ, vì lần này có thể rèn luyện cũng như dạy hắn nhiều thứ, dù sao chỉ lý luận suông thì không thể được.
Nghe hắn hỏi như vậy, Tiêu Vô Định cười lạnh nói: "Đột Quyết dù có lợi hại cũng không thể chỉ hơn một tháng liền chiếm được một châu, trong này tất nhiên có vấn đề, chờ một lát nữa gặp Châu Mục Cam Châu cẩn thận hỏi một chút." Thành phá châu vong, Châu Mục của một châu lại vẫn có thể toàn thân mà lui tới một châu khác để tránh nạn, chỉ cần điều này cũng đủ để Tiêu Vô Định không thích hắn.
Không lâu sau đã đến phủ nha Lương Châu.
Hai vị Châu Mục đều đang chờ nàng, nghe được hồi bẩm Tiêu Tướng quân đã đến liền vội vã đến cửa nha môn nghênh tiếp, cười lấy lòng nói: "Tiêu Tướng quân một đường khổ cực, trong phủ nha đã chuẩn bị rượu và thức ăn.Mong Tướng quân không chê, trước tiên vào dùng bữa đã aa."
Tiêu Vô Định vẻ mặt nhàn nhạt, hoàn toàn không cảm kích, lạnh lùng đáp: "Làm phiền hai vị đại nhân nhọc lòng chỉ là chiến sự khẩn cấp, kính xin hai vị đại nhân nói tình huống cho Tiêu mỗ nghe một chút đi."
Hai vị Châu Mục nhìn nhau, một đám quan chức ở phía sau cũng không dám thở mạnh, không thể làm gì khác hơn là nghênh nàng hướng về phía đại sảnh mà đi.
Tiêu Vô Định cũng không quản bọn họ nghĩ nàng như thế nào, không coi ai ra gì cũng tốt, cậy tài khinh người cũng được, bách tính đang chịu khổ như vậy mà bọn họ còn tiêu dao không lo lắng, giờ khắc này ngay cả nhìn nàng cũng không muốn nhìn bọn họ một chút nào.
Nếu là điện hạ ở chỗ này không chừng đám người kia đã nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Tiêu Vô Định tiến vào đại sảnh, nhìn địa đồ hai châu ở một bên một lúc lâu, mới quay đầu sang Cảnh Minh đang ở một bên không giám thở mạnh, nói: "Cảnh đại nhân, người Đột Quyết thật sự hung mãnh như vậy sao? Đánh các tướng sĩ Cam Châu không còn sức đánh trả chút nào,chỉ hơn một tháng đã đem một châu mất đi?"
Nghe nàng nói vậy, Cảnh Minh thương tiếc nói: "Tiêu Tướng quân, việc này thực sự không phải tướng sĩ Cam Châu vô lực mà là do tên Du Văn Chiêu kia! Nguyên là thống lĩnh Cam Châu nhưng lại bị Công chúa Đột Quyết là A Sử Na Cát Nhi dụ,âm thầm tư thông với địch, nếu không do hắn thì Cam Châu làm sao sẽ dễ dàng bị phá như vậy? ! Chỉ là việc này phát hiện quá muộn,sau khi ta biết liền viết tấu chương dâng lên bệ hạ, phỏng chừng bây giờ còn ở trên đường.
.
."
"Lại còn có việc này? Du Văn Chiêu bây giờ ở nơi nào?"
" Sau khi phá thành Cam Châu hắn liền dẫn theo tâm phúc đi theo địch, bây giờ đang bên người Đột Quyết.
.
."
Du Văn Chiêu nàng cũng có nghe thấy, năm vừa rồi Đột Quyết nhiều lần tới xâm phạm đều là hắn đem người đánh lui.
Thừa Bình Đế mới yên tâm để hắn bảo vệ Cam Châu, đây cũng là lý do vì sao Thừa Bình Đế biết được hai thành ở Cam châu bị phá thì kinh ngạc như vậy, nếu như là hắn theo địch ngược lại có mấy phần khó khăn.
Tiêu Vô Định lông mày càng nhíu chặt, ngữ khí hơi nhu hòa, hỏi: "Du Văn Chiêu ta cũng từng nghe thấy, là tên tướng lĩnh không tệ nhưng làm sao đột nhiên hắn lại theo địch? A Sử Na Cát Nhi là người nào?"
Cảnh Minh nghe giọng nói của nàng có chút hòa hoãn thấy uy thế khϊếp người trên người kia thu lại mới đem con tim lơ lửng thoáng thả xuống, không biết làm sao Tiêu Tướng quân này tuổi còn trẻ mà lại đáng sợ như vậy, giải thích: "A Sử Na Cát Nhi chính là Công chúa nhỏ nhất của Khả Hãn, 14 tuổi và vẫn chưa có hôn phối.
Có người nói năm ấy nàng sinh ra Đột Quyết đang mưa to nửa tháng trời chợt trời quang mây tạnh, người Đột Quyết liền sùng bái nàng là thái dương.Quốc sư Đột Quyết nói chắc chắn nàng chính là cứu tinh của Đột Quyết.
A Sử Na Cát Nhi từ nhỏ đã thông tuệ, túc trí đa mưu, đối với văn hóa Trung Nguyên ta cực kỳ hứng thú, nàng được Khả Hãn sủng ái vô hạn, lần này xâm chiếm nàng có lẽ cũng có không ít công lao."
Vương Hoành cũng than thở: " A Sử Na Cát Nhi này cũng là không để ý bên ngoài aa, lại có thể thả xuống tư thái để đi dụ dỗ Du Văn Chiêu, hắn không thích người chưng diện như vậy còn có thể bị dụ dỗ.
.
."
"Ồ? đúng là có chút ý tứ." Tiêu Vô Định lại nghe bọn hắn nói chút việc của A Sử Na Cát Nhi, khóe miệng khẽ nhếch hai mắt lập loè ánh sáng, hiển nhiên là một bộ dạng hưng phấn.
Nàng vốn tưởng rằng đến Tây Bắc sẽ không tiêu tốn bao nhiêu khí lực, chỉ là bây giờ xem ra A Sử Na Cát Nhi đúng là không thể khinh thường,trận đấu ở Tây Bắc này có lẽ sẽ không dễ như vậy, có điều đều là nữ tử nàng ít có thời điểm gặp kỳ phùng địch thủ, bây giờ gặp rồi làm sao có thể không làm người ta hưng phấn chứ?
Sắc trời không còn sớm, Tiêu Vô Định cùng mấy vị quan chức hiểu rõ tình huống cụ thể,lại sắp xếp một chút mới trở về gian phòng được Vương Hoành chuẩn bị, phòng của nàng hoặc doanh trướng xưa nay không để người khác lộn xộn,việc thu dọn từ trước đến giờ là Vương Hấp Nhạc quản lý, vội vàng dùng qua bữa tối liền trở về phòng lúc này Vương Hấp Nhạc đã đem gian phòng thu dọn sạch sẽ, thấy nàng đi vào liền đưa cho nàng một phong thư , : "Tướng quân, có người bên ngoài đưa tới."
Tiêu Vô Định tiện tay tiếp nhận, liếc mắt một cái,trên phong thư không có một chữ, nàng lạnh nhạt nói: "Ừm, ngươi trở về phòng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có nhiều sự vụ cần làm."
Vương Hấp Nhạc theo tiếng lui ra, nàng đến ngồi vào trước bàn rồi đem ngọn nến đến gần một chút mới bắt đầu mở thư tin.
Lúc này có thể gửi tin cho nàng cũng chỉ có sư tỷ, không biết trong kinh lại đã xảy ra chuyện gì, điện hạ hơn một tháng này có khỏe không.
.
.
Vừa nghĩ, Tiêu Vô Định vừa bóc thư ra, chỉ là nhìn đến chữ viết kia cũng không phải nét chữ mà sư tỷ nàng thường viết, mà là nét chữ nàng nhìn qua một