Biệt thự riêng của Lạc gia tọa lạc trên một con phố lớn, khác biệt với nơi ở thanh tịnh của Lạc Thần, khu vực này vô cùng náo nhiệt người qua lại, các trung tâm mua sắm, các khu vui chơi giải trí đều nhiều không đếm xuế, kiến trúc cao lớn đan xen nhau, nhìn đến lóa cả mắt.
Một mình chiếm bá một phương thành phố, có thể nói Lạc gia không có gì nhiều ngoài... tiền.
Gần đây, các loại tin tức về Lạc Thần khiến không ít người bàn tán về Lạc gia, Lạc Chi Quang cảm thấy rất tức giận, việc này còn khiến Lạc lão ngã bệnh. Một người lớn tuổi gần đất xa trời như ông, cố được đến bây giờ đã không dễ dàng gì, còn bị đả kích.
Đứa cháu dâu mà ông lựa chọn lại làm ra chuyện đồi bại như thế sao? Ông tất nhiên không tin, ông hiểu bạn tốt của mình, nhất định sẽ không dạy ra loại con cháu như thế. Nhưng Lạc Chi Quang liên tục khẳng định Y Y là con hoang, khiến ông giận đến thở không nổi, suýt thì lên cơn, đột tử mà đi.
Lạc Chi Quang cũng không phải cố ý khích bố mình, chỉ là giận vì trước đây bọn họ không nghe lời ông mà đứng về phía Hạ Điềm nên mới nhiều lời một chút, nào ngờ chọc cho bố ngã bệnh.
Lúc ông đang rầu rĩ khó chịu, Lạc Thần lại tìm đến.
Nhiều ngày không thấy, hai cha con vừa chạm mặt liền căng thẳng.
“Cậu chủ, gần đây sức khỏe của ông chủ không tốt, hay là để mai rồi nói chuyện được không?”
Lạc Thần nhíu mày đẩy quản gia qua một bên:
“Chuyện ở đây không liên quan đến chú, chú đừng nhúng mũi vào.”
“Tìm bố có chuyện gì? Nói đi.”
Lạc Chi Quang đưa tay ra hiệu cho quản gia lui xuống, dáng vẻ hơi mệt mỏi nhìn con trai mình.
Nó chưa bao giờ là đứa ngỗ nghịch, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng tốt, nhưng trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi thì bắt đầu cãi lời ông. Ngay từ lúc nó khăng khăng một mực muốn cưới Hạ Điềm, ông đã biết, nó không còn là Lạc Thần quy củ trước kia nữa.
Lạc Thần hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế giọng mình, nhẹ nhàng hỏi:
“Là ai nói cho bố việc Y Y không phải con gái con? Con muốn biết, là ai đưa tin?”
“Trong lòng con chẳng lẽ không đoán được sao?”
Người đàn ông trên giường nhếch một bên lông mày, một bộ không muốn trả lời câu hỏi này.
Lạc Thần lại hỏi:
“Tuyết Tình phải không?”
Lần này Lạc Chi Quang lại im lặng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt kia như đang mắng Lạc Thần ngu ngốc vậy, đến bây giờ mới nhận ra.
“Con xem, Tuyết Tình tốt như vậy, có gì thua kém một con bé nhà quê chứ?”
“Bố, con bé nhà quê trong miệng bố là con dâu của Lạc gia, là người mà ông và con đã chọn, sao bố vẫn mãi cổ hủ và cố chấp như vậy?”
Việc bố anh chê bai Hạ Điềm là điều khiến Lạc Thần thất vọng nhất về ông. Cả đời uy vọng, sáng suốt, nhưng sâu trong tâm khảm, ông ấy luôn tự cao về bản thân, về gia thế của chính mình mà khinh rẻ những người thuộc tầng lớp trung lưu.
“Con dâu Lạc gia? Con dâu Lạc gia lại sinh cho mày một đứa con hoang, mày còn dám nói… khụ khụ…”
Lạc Chi Quang chỉ tay vào mặt Lạc Thần mà mắng, quá tức giận, máu nóng dồn lên khiến ông ho lên khù khụ.
Lạc Thần lạnh nhạt nhìn ông:
“Còn không phải Tuyết Tình tốt của bố giỏi nhất, làm ra chuyện gì bố cũng không biết phải không?”
Anh còn chưa nói chuyện với Lạc Hy, nhưng nghe ông ấy nói Tuyết Tình là người khai báo về Y Y, anh liền đoán được người đứng phía sau là ai.
“Bố nghỉ ngơi đi, chuyện thế nào, sau này con sẽ cho bố biết.”
Lạc Thần nói xong xoay người đi thẳng, tiện tay giúp ông đóng cửa phòng lại rồi hỏi quản gia đang đứng bên ngoài:
“Gọi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho ông ấy chưa?”
“Đã làm rồi, chỉ là mệt mỏi bình thường thôi, cậu chủ, khoan đã, cậu muốn đi đâu?” Quản gia vừa đáp xong đã thấy Lạc Thần đi lên lầu.
“Tìm em gái tôi có chút chuyện.”
Lạc Thần bỏ lại một câu rồi rời đi, bóng lưng cao lớn mang nặng tâm sự.
Anh day dứt về chuyện của Hạ Điềm và Y Y gần cả tháng trời, ngu ngốc làm tổn thương cô, lại không nghĩ đến vấn đề quan trọng nhất. Hạ Điềm đã bao giờ lừa dối anh chứ? Cô ấy vốn không phải loại người đó, mà anh, trong lúc giận dữ đã vô tình đến mức đem cô ấy