Màn ảnh rộng đột nhiên xuất hiện một người lạ mặt, còn không phải là diễn viên hay nghệ sĩ gì, khiến cho toàn thể nghệ sĩ và khán giả có mặt ở sân vận động đều kinh ngạc không hiểu. Video chúc mừng của ai đó gửi tới sao?
Vương Tuyết Tình vội xoay người nhìn lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người trên màn ảnh, sắc mặt cô lập tức trở nên xám trắng.
Âm thanh trong đoạn video chậm rãi vang lên bên tai mọi người:
[Xin chào, tôi là Linh Linh. Chắc hẳn mọi người rất ngạc nhiên tại sao đoạn video này lại xuất hiện ở một buổi lễ trao giải, tự hỏi tôi là ai, chuyện gì đang xảy ra phải không?]
“Mau! Tắt cái video đó ngay cho tôi! Các người đang làm gì thế hả?” Quản lý của Vương Tuyết Tình ở bên trong cánh gà kêu lên.
“Không tắt được, có người chặn lối đi rồi!”
“Chuyện gì vậy? Các người làm việc kiểu gì thế? Gọi bảo vệ mau lên!”
"Tránh ra, ôi, ai giẫm vào chân tôi vậy hả?"
Bên ngoài mọi người đều sững sờ nhìn màn ảnh, bên trong cánh gà thì loạn hết cả lên. Nơi này toàn bộ lối đi đột nhiên bị một đám người mặc áo đen chặn lại, còn cưỡng ép thu điện thoại của họ.
Vương Tuyết Tình sau một lúc sững sờ cũng vội vàng cầm micro lên muốn nói gì đó, nhưng không có âm thanh nào vang lên, micro trên tay cô bị ngắt kết nối từ lúc nào.
"Mẹ nó!"
Vương Tuyết Tình phát hiện ra mình bị gài, giận dữ ném văng micro sang một bên.
[Tôi ở đây là muốn nói về chuyện của Vương Tuyết Tình tiểu thư và Lạc tổng. Nửa năm trước, Vương tiểu thư từng cho tôi một khoản tiền lớn, cụ thể...]
Nói đến đây, Vương Tuyết Tình đã quá hoảng sợ, hoa và cúp trên tay cũng bị cô ném sang một bên mà xông ra ngoài, sắc mặt dữ tợn kêu lên:
“Tắt đi! Các người mau tắt đoạn video này ngay cho tôi!”
Trong nỗ lực kêu gào của Vương Tuyết Tình, từng câu từng chữ của Linh Linh như ma âm quanh quẩn bên tai mọi người.
Một mình Linh Linh không thể đổ oan được cho Vương Tuyết Tình, nhưng còn có chị dâu của Linh Linh, đứa con gái nhỏ của cô, giấy xét nghiệm ADN và toàn bộ hình ảnh cuộc sống của họ trong nửa năm qua.
Sau đó, là sự xuất hiện bất ngờ của em gái Lạc tổng, chuyện Vương Tuyết Tình từng dùng video nhạy cảm uy hiếp Lạc Thần cũng được moi lên.
Toàn bộ quá trình mất không đến năm phút, đoạn video này rất ngắn, cũng chỉ nói sơ sơ đại khái chuyện đã xảy ra, lại khiến khán giả câm như hến, toàn bộ nghệ sĩ tham gia buổi lễ cũng không khác gì, há hốc miệng ra mà nhìn.
Vương Tuyết Tình quá sợ hãi, bị cái nhìn của mọi người làm cho chân tay bủn rủn.
Không phải anh trai nói với cô mọi chuyện sẽ ổn sao? Lúc này anh ấy đang ở đâu cơ chứ?
Vương Tuấn để em gái tới tham gia lễ trao giải tất nhiên cũng có dự phòng được trường hợp xấu xảy ra, nhưng không ngờ giữa chừng còn chưa làm được gì đã đụng ngay Lạc Thần.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng ấy, Vương Tuấn không thể không xuống nước:
“Lạc Thần, đủ rồi chưa? Con bé sẽ bị đám phóng viên dìm chết mất, để người của tôi qua không được ư? Chúng ta đã quen biết bao nhiêu năm…”
“Câm miệng! Cũng vì nể tình quen biết nhiều năm nên tôi mới không trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, nếu là người khác thì không chỉ đơn giản bị vạch mặt giữa công chúng vậy đâu!”
Lạc Thần đưa tay, một đám người của Vương Tuấn liền bị chặn đường, anh chỉ nhàn nhạt nói:
“Sân khấu này, hiện tại là của vợ tôi.”
Chuyện con gái anh suýt bị ám sát anh còn chưa tính sổ, hắn ta lấy ở đâu ra mặt mũi đi xin xỏ anh tha cho Vương Tuyết Tình?
Thấy đối phương dứt khoát như thế, Vương Tuấn không tránh khỏi tức giận, cũng không tin nổi người bạn cũ hơn chục năm thâm giao của mình lại vì một người phụ nữ mà