Hạ Điềm trở về chung cư lúc giữa đêm, vừa đặt chân vào trong phòng đã nghe được tiếng khóc nức nở của con gái và…
"Ngoan, dì Tô yêu con nhất, hôn một cái nào… ôi ôi đừng khóc mà."
Chính là âm giọng bối rối của Tô Ngữ. Đối với người chưa làm mẹ bao giờ như cô nàng, chơi với con nít một chốc một lát thì còn được, chứ bắt cô cả ngày đùa giỡn cùng con bé thì thật làm khó cô nàng quá.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài cửa, Tô Ngữ vui vẻ chạy ào ra, ôm theo Y Y đang khóc oe oe, dỗ cách nào cũng không chịu nín, cô thật sự rất lo lắng.
Hạ Điềm vươn tay ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé. Kỳ quái là, ban đầu con bé không hề thích cô, hiện tại thì bám cô như là keo dính chuột vậy. Mỗi lần nắm được ngón tay, tóc hay quần áo của cô thì rất khó để gỡ ra. Lúc này cũng vậy, nắm được ngón tay của Hạ Điềm xong, con bé liền ngừng khóc.
Nhìn cảnh này, Tô Ngữ ôm ngực thổn thức:
"Tớ chăm sóc con bé cả ngày còn chẳng bằng một cái ôm nhẹ nhàng của cậu. Thật là tổn thương mà."
"Được rồi, không phải nói chờ tớ về sẽ đi thăm Sở đại thần của cậu sao?" Hạ Điềm nháy mắt nhìn cô nàng.
"Ấy? Cậu còn dám nói câu này… nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tô Ngữ vờ tức giận chỉ đồng hồ trên tay, đã hơn một giờ đêm, bây giờ cô còn đi tìm Sở Dương được ư? Chạy đến nhà anh ta gõ cửa không khéo lại bị hàng xóm xung quanh báo cáo với cảnh sát rằng có biến thái xuất hiện… Cô cũng chỉ nói cho vui thôi, chứ nào dám đến chỗ anh ta tìm người?
Thấy Tô Ngữ nói xong có chút đờ đẫn, Hạ Điềm bật cười:
"Tớ phá hỏng đường tình duyên của cậu rồi sao?"
"Không đùa giỡn với cậu, hình như tớ thích Sở đại thần thật rồi…" Tô Ngữ đột nhiên xị mặt.
"A…?"
Hạ Điềm vừa dỗ con gái ngủ vừa mở to mắt nhìn Tô Ngữ.
"Thật… Thôi bỏ đi, chuyện này nói sau, chị Trình Tiêu đâu rồi?"
"Về nhà có chuyện cần làm rồi. Cậu nhường đường chút, để tớ đưa Y Y vào phòng rồi nói tiếp."
Hạ Điềm hất cằm chỉ về một bên, Tô Ngữ liền ngoan ngoãn né qua cho cô ôm con gái vào phòng.
Y Y ban đầu còn khóc rống, không hiểu sao được cô ôm một lát liền ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn, môi chu lên, còn phun cả nước bọt, trông đáng yêu vô cùng.
Đặt Y Y xuống giường xong, hai cô gái kéo tay nhau ra phòng khách ngồi, Tô Ngữ không nhịn được mà hỏi:
"Chuyện thế nào rồi? Tớ xem livestream đến giữa chừng thì bị cắt mất, còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của cô ta đây."
"Bây giờ cậu lên mấy trang tin tức xem chắc cũng có để xem rồi. Đây hẳn là scandal lớn nhất từ trước đến nay trong giới nghệ sĩ." Hạ Điềm rót cho mình một ly nước, thong thả cầm lên.
"Đúng là chuyện gì cũng xảy ra được, mang danh nghệ sĩ nhưng lại đi buôn bán ma túy, mại dâm, chơi thuốc, bạo lực, bây giờ đến cả giết người diệt khẩu cũng có luôn…"
Hạ Điềm mím môi, sau đó lắc đầu mà nói:
"Không thể trách được, trở thành người nổi tiếng thật sự có quá nhiều cám dỗ, chỉ cần không cẩn thận một chút liền sa đọa. Thế giới này thối nát hơn chúng ta tưởng nhiều lắm."
“Đợi một chút, tớ đi xem tin tức.”
Tô Ngữ mở điện thoại lên, tìm một trang báo đáng tin cậy rồi bấm vào xem. Vừa đăng nhập trang chủ, một loạt tin tức