Một tháng trôi qua, cuộc sống của Hạ Điềm trở về như lúc ban đầu, bình bình đạm đạm, không có ai làm phiền cô nữa, ngoại trừ người đàn ông kia…
Có thể nói trong một tháng này, số lần Lạc Thần tặng quà cho cô là không đếm xuể, toàn bộ những thứ dùng được cô đều để lại, đem tặng các trại trẻ, làm từ thiện, còn mấy thứ linh tinh như hoa hồng thì thẳng tay ném vào sọt rác.
Cô đã nhiều lần nhắc nhở anh không được tặng quà nữa, không được làm phiền cô, nhưng anh nhất quyết trưng bản mặt dày như tường thành của mình ra mà nói:
“Anh sẽ chỉ dừng lại khi em tha thứ cho anh.”
Hạ Điềm bực mình nói:
“Tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt, không muốn trở về nơi đó nữa.”
“Nhưng em còn chưa dứt hợp đồng với Lạc Hoa, chuyện cũng dần lắng xuống rồi, em không định trở lại làm việc sao?”
Người nào đó mặt dày đem hợp đồng ra uy hiếp cô, báo hại Hạ Điềm nghẹn một bụng tức nhưng chỉ có thể vác mặt đến công ty… để không làm gì cả.
Việc Lạc Thần ép cô đến công ty chỉ để ăn cơm cùng anh khiến cô cảm giác như anh bị thần kinh vậy.
Mặc kệ, không làm gì quá đáng thì cô cũng cứ bình tĩnh, xem như đi làm công.
Trông dáng vẻ ăn như bị ép của bà xã, Lạc Thần đưa đũa gắp thêm thức ăn vào chén của cô rồi nói:
“Dạo gần đây em lại gầy đi, ngủ không đủ giấc sao? Ăn nhiều một chút.”
“Ừm, ngủ không ngon, ngày nào cũng bận suy nghĩ hôm nay anh sẽ lại làm phiền tôi như thế nào.” Hạ Điềm gắp trả thức ăn vào trong chén anh, rất tự nhiên mà đáp.
“Em chỉ vừa đi làm lại được mấy ngày, ngoài việc đến công ty ngồi chơi rồi ăn cơm với anh ra, còn việc gì nữa đâu mà phiền?”
Lạc Thần nói, sau đó lại bắt đầu dụ dỗ cô:
“Anh có thể đến nhìn Y Y một chút không?”
“Không.”
“Hạ Điềm…”
“Không là không, anh lại mất trí nhớ à? Để tôi nhắc lại cho anh nghe những lời anh đã từng nói nhé?”
Hạ Điềm đặt đũa xuống, lạnh mặt nhìn anh, ánh mắt của cô nói rõ, cô đang nghiêm túc.
Cố gắng hơn một tháng qua của anh, không phải cô không cảm nhận được, nhưng mà cô vẫn rất khó để cùng anh quay lại sống một cuộc sống vui vẻ như trước.
Lý do là gì cô cũng không biết, mỗi lần nghĩ tới đều cảm giác uất ức không chịu nổi. Ngộ nhỡ sau này lại xảy ra chuyện thì làm sao đây? Trái tim của cô chịu đủ rồi, rất sợ một lần nữa gặp phải biến cố sẽ gục mất.
Lạc Thần thở dài một hơi:
“Em giận hơn một tháng rồi còn chưa đủ sao? Con bé cũng là con của anh… Anh thừa nhận mình sai, cũng xin lỗi em rất lâu rồi, phải làm sao em mới tha thứ cho anh? Anh không ngại khổ, nhưng ít nhất, em phải cho anh một phương hướng chứ?”
Hạ Điềm đứng dậy, đẩy ghế ra rồi nói:
“Việc anh làm với tôi, một tháng là có thể quên hết à?”
“Em đi đâu?” Lạc Thần đưa tay muốn giữ cô lại.
“Về nhà, Y Y không thấy tôi sẽ khóc.”
“Anh đưa em về.”
Lạc Thần bật dậy, cơm trên bàn ăn cũng không thèm để ý, cứ thế kéo cô đi ra ngoài.
“Anh buông tay!”
Hạ Điềm nhéo tay anh, nhưng anh da dày, nào biết đau là gì.
Cửa vừa bật mở, một đám nhân viên ngoài hành lang đều ngẩng đầu nhìn về phía họ. Thấy Lạc tổng và phu nhân lại bắt đầu cãi cọ lôi kéo nhau, không khỏi cúi đầu nhìn mũi chân.
Ban đầu thấy cảnh này còn bị dọa giật mình, dần dần cũng đã thích ứng được, xem nhiều thành quen, cứ giả ngu là xong.
Có nhân viên mới vào không hiểu đầu đuôi ra sao, nhỏ giọng hỏi:
“Hai vợ chồng bọn họ sao suốt ngày cãi nhau thế?”
“Cô không biết à? Lại đây tôi nói cho nghe.”
Một bà tám đưa tay kéo nhân viên kia lôi đi, sau đó bắt đầu rót vào tai cô một ít bí mật thầm kín.