Lạc Thần khó khăn lắm mới được cho phép ở cùng con gái, tất nhiên sẽ quý trọng khoảng thời gian này, ngoan ngoãn ở trong phòng chơi với con bé, nói gì cũng không chịu đi ra ngoài.
Sắc trời dần dần chuyển đen, Y Y đã chơi mệt đến mức lăn ra ngủ, mà Lạc Thần còn chưa có ý định muốn rời đi.
Cái này… Hạ Điềm đột nhiên có dự cảm chẳng lành, mà lần nào giác quan thứ sáu của cô cũng hoạt động rất chính xác.
“Anh định bao giờ mới về vậy hả?”
“Hửm?”
“Anh hửm với ai? Tôi hỏi khi nào anh về?”
Hạ Điềm thấy thái độ thờ ơ của người nào đó, không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ anh ta định…
“Ai nói anh sẽ về?”
Con mẹ nó cô biết ngay mà! Hạ Điềm hít sâu một hơi thở để kiềm chế bản thân không xông lên đánh nhau với anh ta, chậm rãi nói:
“Anh thật sự không đi?”
“Ừm, tối nay anh ngủ với con, em không đuổi được anh đâu.” Lạc Thần đưa tay sờ sờ bàn chân bé xíu của Y Y.
“Vậy anh ở đó mà ngủ, tôi ra ngoài.”
Hạ Điềm mở tủ lấy một cái chăn mỏng, rồi ôm một con gấu bông cỡ to đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết chuẩn bị ngủ trên sofa.
Lạc Thần bước xuống giường, trên người vẫn còn đang mặc âu phục phẳng phiu, đi nhanh ra ngoài với Hạ Điềm.
“Anh không ngủ lại nữa hả?”
“Trêu em một chút thôi, bây giờ anh đi, được chưa?”
“Coi như anh thức thời.”
Hạ Điềm liếc mắt nhìn anh, xoay người trở lại phòng mình. Chẳng qua cô vừa đi mấy bước đã bị một vòng tay ấm áp giữ chặt.
Người đàn ông không biết xấu hổ này ôm lấy eo cô, từ phía sau cúi đầu hít một hơi mùi hương trên tóc cô, nói:
“Em không tiễn anh về à?”
Hạ Điềm giẫm lên chân anh một cái thật mạnh, đợi anh đau điếng người lui ra, cô mới mỉm cười đuổi khách:
“Không tiễn, anh đi nhanh cho, ngày mai tôi sẽ không đến công ty.”
Người đối diện nhăn mặt nhăn mũi ôm chân, nhịn đau đáp:
“Được rồi… Em không tới công ty thì anh tới đây thăm em và con.”
Anh khập khiễng đi ra khỏi nhà, trước khi về còn chào hỏi một lượt bố mẹ vợ cùng em vợ. Chuyện gì cũng phải từ từ mới được, gấp gáp quá sẽ bị dội ngược.
Đang lúc anh trở về nhà chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi, Sở Dương đột nhiên gọi tới, khổ sở nói:
[Lạc Thần, mau giúp tôi, mẹ tôi lại hối đi xem mắt rồi, làm sao bây giờ?]
“Chuyện của cậu liên quan gì đến tôi chứ?”
Đúng là anh em tốt, lúc Lạc Thần bận bịu chăm con, chính Sở Dương là người trông giữ công ty giúp anh, hiện tại Sở Dương gặp khó khăn, anh lại thẳng thừng mặc kệ.
[Tôi không đùa đâu, mẹ tôi vừa nói đây là cơ hội cuối cùng rồi, trong vòng ba ngày không dẫn được bạn gái về ra mắt thì sẽ cho tôi đi xem mắt, không, phải nói là đính hôn giúp tôi luôn. Có vẻ làm thật đó...]
Giọng của Sở Dương tràn ngập khó xử, hắn có cảm giác lần này bố mẹ không hề đùa giỡn. Xem hắn và Lạc Thần cùng tuổi, mà bây giờ Lạc Thần đã có con gái sắp một tuổi, hắn thì… ngay cả bạn gái cũng chưa có.
“Hay là tôi để Lạc Hy đến ra mắt bác gái?” Lạc Thần nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy em gái mình là hợp lý nhất.
[Cậu thần kinh à? Con bé… thôi bỏ đi, tôi và con bé... không thể đâu.]
“Đùa cậu mà thôi. Chẳng lẽ cậu không tìm được một người giả làm bạn gái mình à?”
Chuyện thuê bạn gái ở ngoài về để làm yên lòng cha mẹ cũng không phải ít, gần đây thậm chí còn có dịch vụ cho thuê bạn gái kia mà. Có điều nếu muốn thuê cô nào xinh xắn, dáng dấp nổi bật, thì sẽ hơi đắt.
[Mẹ tôi rất tinh ý, sẽ phát hiện ra mất. Khi đó còn thảm hơn.]
“Vậy thì tìm bạn gái thật là được, cậu cũng sắp đầu ba, còn do dự gì nữa?”
[Tôi…]
Sở Dương đang định nói gì đó, Lạc Thần lại gợi ý:
“Cậu thấy Tô Ngữ thế nào?”
[Bạn của Hạ Điềm à? Cũng tiếp xúc qua chút chút, nhưng không có ấn tượng lắm...]
“Thật sự không ấn tượng gì?” Lạc Thần kéo dài câu nói, không tin chút nào.
[Tắt