Tương truyền chủ tịch của Lạc Hoa có một cô con gái vô cùng xinh đẹp, giỏi giang, không những từ nhỏ chăm chỉ học hành, mà còn tham gia vô số hoạt động giải trí ví dụ như quay phim, chụp ảnh, quay quảng cáo.
Lạc Y Y, mệnh danh là hòn ngọc quý của Lạc Hoa, một cô diễn viên tương lai đầy triển vọng, có hậu thuẫn vững chắc.
Bảy tuổi đã có riêng cho mình một thương hiệu quần áo riêng, cô dì chú bác đều là người già có, mỗi lần sinh nhật đều tiêu phí rất nhiều tiền bạc. Tất nhiên, nhận lại cũng không ít.
Lạc Y Y có danh tiếng cực cao trong giới thượng lưu, được mọi người ca tụng là tiểu công chúa của danh gia vọng tộc.
Y Y đã xây dựng cho mình một hình tượng hoàn hảo không chê vào đâu được, nhưng cũng vì vậy mà áp lực phải chịu không thể tưởng tượng nổi.
Lúc nào cũng phải ra dáng tiểu thư, dáng đi không được quá sỗ sàng, nói chuyện không được nói to, tướng ăn phải thùy mị nết na.
Cô nhóc cảm thấy mình chịu đủ rồi!
Trong phòng ngủ màu hồng nhạt xinh xắn, một bé gái tầm mười tuổi nằm úp trên giường, rên hừ hừ:
“Aaaaa… mệt quá mệt quá!”
Bên giường ngồi một bé trai nhỏ hơn, đường nét khuôn mặt rất đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào bé gái rồi rụt rè hỏi:
“Chị uống nước cam không? Em đi lấy cho chị nha?”
“Không uống!”
“Vậy chị muốn ăn gì? Em đi lấy.”
“Không ăn!”
“Vậy… Em bóp vai cho chị nha?”
“Ừm, được đó, nhanh lên.”
Bé trai rụt rè đi đến bên giường, ngoan ngoãn đấm vai cho bé gái.
Bé gái đột nhiên thở dài rồi nói:
“Thiệu Huy, chị không muốn làm tiểu công chúa, chị muốn hình tượng bá đạo.”
Thiệu Huy nghe tiếng thở dài của chị, không thể làm gì hơn ngoài an ủi:
“Ai bảo chị lúc nhỏ thích mặc váy công chúa, trước mặt mọi người lúc nào cũng cười nhỏ nhẹ, ngoan ngoãn lễ phép, lâu dần trở thành thói quen mất rồi. Mọi người đều xem chị là con nhà người ta đó, Y Y.”
Lạc Y Y úp mặt vào gối, trong lòng khóc không thành tiếng.
“Chị đâu có biết tại sao lại như vậy, mọi người cứ tung hô chị thôi. Vả lại một tiểu thư nhà giàu như chị cứ thích đấm đá, chạy nhảy, người khác sẽ đánh giá Lạc gia thế nào? Chẳng ai thích một cô gái không dịu dàng như vậy.”
“Không phải đâu. Chị có thế nào em cũng thấy chị tốt nhất mà.”
“Ây, em còn nhỏ, không hiểu đâu.”
Thiệu Huy mỉm cười nhìn Y Y, cho dù thế nào, trong lòng cậu chị vẫn mãi là người đáng yêu nhất.
“À, phải rồi, nghe nói khi em đủ 18 tuổi, bố mẹ sẽ cho em quản lý một chuỗi nhà hàng?” Lạc Y Y chợt quay đầu nhìn em trai, cười đầy bí hiểm.
“Bố nói vậy, nhưng em không thích lắm.”
Nghe Sở Thiệu Huy lắc đầu nói vậy, Lạc Y Y lập tức phản bác:
“Sao lại không thích? Ít nhất em cũng phải xin một nhà hàng lẩu chứ?”
Mắt của cô nhóc trừng thật to, làm Sở Thiệu Huy rụt cổ lại, nói:
“Vậy em nhận một nhà hàng lẩu cho chị?”
“Ừ, vậy còn được.” Y Y cười đáp. “Thế tương lai em muốn làm gì?”
Thiệu Huy nghiêng