Ý tưởng không tồi? Lạc Thần im lặng nhìn xem biểu cảm cười như không cười của cô gái trước mặt, tự hỏi, chẳng lẽ là bị tiếng sét ái tình đánh trúng rồi? Trời xui đất khiến thế nào, anh lại mở miệng hỏi:
"Em thích Sở Dương?"
"Hả? Làm gì có? Với tình hình hiện tại, anh ta đến đây ở không phải cách tốt nhất rồi sao?"
Hạ Điềm không nghe ra mùi vị khác thường trong câu hỏi của anh, tiếp tục ăn hết phần thức ăn còn lại, nhún nhún vai.
Nếu không thể đi được thì cứ mặt dày ăn bám Lạc Thần trước, dù sao cô cũng chẳng thiệt thòi gì. Đợi một thời gian nữa cô tốt nghiệp đại học xong, muốn bay muốn nhảy đi đâu thì đi. Vả lại có thêm một người ra ra vào vào trong nhà, cô cũng đỡ ngượng ngùng khi chạm mặt anh.
Thiếu nữ vừa thu dọn bát đũa vừa nói: "Tôi ăn xong rồi, đi trước nhé."
Đi đến bồn rửa bát còn không quên quay lại hỏi thêm một câu:
"Đúng rồi, khi nào thì Sở Dương tới? Tôi phải dọn dẹp nhà một lượt!"
Lạc Thần nheo mắt nhìn cô gái nhỏ trong bộ áo ngủ màu hồng cách mình không xa, mong mỏi cậu ta dọn đến đây như vậy, còn bảo không thích? Anh đem bát đặt xuống bồn rửa, thuận miệng đáp:
"Không biết, có lẽ là tuần sau."
Hạ Điềm ồ lên một tiếng rồi vội nói:
"Phải rồi, lần này tôi rửa, lần sau anh phải rửa đó, biết chưa?"
"Tôi không biết rửa."
Người nào đó bỏ lại một câu cộc lốc xong liền xoay người rời đi, Hạ Điềm chớp chớp mắt, thật sự không hiểu tính tình của anh, đúng là nắng mưa thất thường.
Lạc Thần trở lại phòng xong liền gọi điện thoại cho Sở Dương, bảo cậu ta mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, từ tuần sau có thể chuyển tới. Mặc dù trong lòng không vui, nhưng tạm thời anh không nghĩ ra biện pháp khác.
Ngoài dự đoán của Lạc Thần, ngay sáng hôm sau, khi anh vừa ra khỏi phòng ngủ thì đã nhìn thấy cô gái nhỏ nào đó cùng bạn tốt của mình ngồi trong phòng khách cười đùa vui vẻ. Khuôn mặt đẹp trai của Sở Dương như đang phát ra ánh sáng chói mắt, chọc cho Lạc Thần ngứa ngáy.
"Lạc Thần!" Sở Dương đưa tay vẫy vẫy xem như chào hỏi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào nói chuyện với người đối diện. Mặc dù bọn họ chỉ gặp qua vài lần, nhưng tính tình lại tương đối hợp nhau, lúc nói chuyện cũng rất thoải mái.
Hôm qua Sở Dương nhận được tin báo xong liền đóng gói vài thứ quan trọng rồi nhân lúc sáng sớm chạy thẳng tới đây, đang loay hoay trước cửa định gọi cho bạn tốt thì đã thấy Hạ Điềm dẫn một con cún đi dạo trong sân, cô cũng vừa vặn nhìn thấy hắn... Vì vậy, cả hai liền tụ lại một chỗ, ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Hạ Điềm hận không thể quen biết Sở Dương sớm hơn, như vậy những câu hỏi trong luận văn làm khó cô mấy ngày nay sẽ trở nên dễ dàng biết nhường nào. Người ta dù sao cũng là phó phòng của một công ty lớn, lượng kiến thức dư sức đè bẹp cô, khiến cô nháy mắt trở thành fan hâm mộ của anh.
"Anh đến sớm như vậy, chắc là chưa ăn sáng đúng không? Đợi một chút, tôi lập tức đi chuẩn bị!"
Cô gái nào đó cười sắp tít mắt lại, hoàn toàn ngó lơ chủ nhân của căn biệt thự này.
Lạc Thần im lặng đứng một chỗ, quanh thân mây đen vây kín, sắc mặt không mấy dễ chịu. Lúc nhìn về phía Sở Dương, anh không khỏi nhướng mày, hàm ý chính là: không phải tôi bảo cậu tuần sau đến sao?
Sở Dương đang ngồi trong phòng khách chợt cảm nhận được mùi nguy hiểm, vội cười cười chạy đi.
"Hạ Điềm, tôi đến giúp cô làm bữa sáng!"
Nói rồi nháy mắt đuổi theo Hạ Điềm vào nhà bếp, mà Lạc Thần tiếp tục bị bơ đẹp ở nơi đó. Có nhầm lẫn