Hạ Điềm trở về nhà trọ thu xếp đồ đạc, sau đó ôm va li chạy sang ngủ cùng Tô Ngữ, bởi vì cô đoán chắc trăm phần trăm tên Lý Gia Vinh kia sẽ tìm đến.
Quả không ngoài dự đoán, Lý Gia Vinh gọi điện thoại cho Hạ Điềm không được nên đã chạy đến nhà cô bấm chuông, bấm hơn mười phút đồng hồ cũng chẳng thấy có chút phản ứng nào.
Không phải là hắn không yêu Hạ Điềm, mà là bản năng của đàn ông trỗi dậy quá mãnh liệt, cho nên mới làm ra việc kia.
Hạ Điềm năm nay đã là sinh viên năm cuối, bởi vì đoạn thời gian trước cô học vượt, cả ngày vùi đầu vào học dự thính một lúc nhiều tín chỉ, nên lúc này cũng khá rảnh rỗi, chỉ còn đồ án tốt nghiệp nữa là xong.
Nhà của cô cũng ở thành phố H, bất quá để tiện cho việc học nên cô mới mướn một phòng trọ nhỏ gần trường, lúc này bắt xe buýt về nhà cũng chỉ mất một tiếng là tới.
Mẹ Hạ vui vẻ làm một mâm cơm thật ngon để đón cô trở về, em trai vừa nhìn thấy cô liền chạy tới ôm ông nội thật chặt, rú lên:
"Bà la sát về rồi!"
Hạ Điềm giơ nắm tay lên giả vờ đánh nó, lại bị ánh mắt nghiêm khắc của ông nhìn tới, vội vàng thu về. Được rồi, ở nhà cô phải ra dáng thục nữ! Phải ra dáng!
Buổi trưa cô vừa về tới, buổi tối liền phải đi gặp người kia, cũng chẳng biết tính tình anh ta thế nào? Mặc dù nói cô không quá trông chờ vào mối nhân duyên ở trên trời rơi xuống này, nhưng cũng chẳng muốn đụng trúng tên lăng nhăng đào hoa nào đó, rất mệt, cho nên tốt nhất hãy là một nam nhân lịch thiệp đàng hoàng.
Mẹ Hạ chọn cho cô một bộ váy đen cổ chữ V, mái tóc dài búi gọn phía sau, một vài sợi nghịch ngợm rơi xuống trên cần cổ trắng mịn, bên tai còn đeo khuyên dài sợi mảnh, duyên dáng và trưởng thành hơn ngày thường không biết bao nhiêu lần.
"Mặt con nhìn đáng yêu cứ như mấy đứa con nít học phổ thông vậy! Mặc cái này vào, kẻo người ta lại chê con quá nhỏ! Độn, độn cái này vào nữa, ngực của con..."
Hạ Điềm bị mẹ nói mà xấu hổ đến nóng cả mặt, mặc dù ngực của cô không quá to nhưng cũng đâu cần phải nhét giấy vào như vậy chứ! Đi xem mắt thôi mà, chẳng lẽ người ta sẽ để ý vòng một của cô ngay từ lần đầu gặp gỡ sao?
Sự thật rõ ràng có chút phũ phàng, bởi vì thời điểm Hạ Điềm đi đến địa điểm đã hẹn trước, nam nhân ở nơi đó cơ bản đều đem tầm mắt lướt qua ngực cô... Mẹ ơi! Hình như độn hơi lố tay rồi!
Hạ Điềm thật muốn đưa tay lên che mặt, nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh, theo sau ông nội đi vào trong.
Ánh đèn lấp lánh chiếu hạ xuống thân ảnh cao ngất của nam nhân, anh ngồi điềm tĩnh ở nơi đó, dáng vẻ lười biếng tùy ý lại dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mái tóc màu nâu nhạt đánh rối, âu phục phẳng phiu ôm lấy đôi chân thon dài, trông qua vừa trưởng thành lại vừa có chút nghịch ngợm.
Lúc này, anh chợt bật cười với ông lão bên cạnh mình. Đúng là có một loại người mỗi khi cười lên sẽ khiến cả thế giới bừng sáng, Hạ Điềm lần đầu tiên hiểu rõ được cụm từ kia, gật gù tán thưởng trong lòng.
Nghe được tiếng bước chân, nam nhân ngẩng đầu nhìn qua, hướng về phía cô kéo căng khóe miệng. Hạ Điềm cảm giác được anh ta cười không mấy thật lòng, tựa như đang diễn một vở kịch trước mặt trưởng bối vậy. Cô nghĩ nghĩ, sau đó quăng ra một nụ cười mà cô tự nhận là có thể sáng mù mắt chó đối phương.
Ông nội của cô và ông nội của anh ta cười tiến lên chào hỏi nhau, sau đó nhiệt tình giới thiệu:
"Đây là Hạ Điềm, cháu gái của tôi."
"Đây là Lạc Thần, cháu trai của tôi."
Hạ Điềm len lén trợn mắt, sau đó nghiêm chỉnh ngồi xuống, cứ việc hai người lớn tuổi liên tục nói chuyện rôm rả, cô và nam nhân kia cũng chỉ im lặng lắng nghe.
"Lạc Thần, con phải làm quen với người ta đi chứ."
Nam nhân nghe ông nội nhắc đến tên mình, gật đầu chào cô, sau đó nói:
"Tôi là Lạc Thần."
Hạ Điềm: "..." Vừa nãy ông nội anh đã giới thiệu rồi có được không?
Ông nội thấy cô không nói gì, đột nhiên cười bảo:
"Điềm Điềm, con cũng nói gì với cậu ấy đi."
"Tôi là Hạ Điềm."
Lạc Thần: "..." Cô gái này, có ý tứ!
Hai ông lão nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kích động. Ôi bọn trẻ này, thật là hợp tính nhau ghê, lại còn ngại ngùng cơ đấy! Bọn họ trò chuyện vài câu, sau đó bảo là có chuyện quan trọng cần bàn, đều đứng lên đi ra ngoài. Thực chất, bọn họ muốn cho Hạ Điềm và Lạc Thần có không gian riêng để nói chuyện mà thôi.
Con người Hạ Điềm rất nhạt nhẽo, không biết nói cái gì cho thích hợp, vì vậy trước khi đi ra khỏi nhà mẹ đã lén nhét vào trong tay cô một tờ giấy, bảo cô y theo đó mà hỏi. Cô vừa buồn ngủ vừa đói, cho nên nhìn tờ giấy liền đọc luôn ra:
"Anh tên gì?"
Cô hỏi xong không thấy đối phương trả lời, ngẩng đầu lên mới phát hiện người nọ đang nhìn mình chằm chằm, cô chợt ý thức được mình hỏi sai, vội vàng ho khẽ một tiếng.
Lạc Thần cười cười nhìn Hạ Điềm, tầm mắt chẳng biết là vô tình hay cố ý mà lướt qua trước ngực cô. Người nhỏ nhắn thế này, lại có một kiện bảo bối như vậy, thật chẳng biết lúc đi đường có mệt hay không?
Hạ Điềm không mấy hứng thú với bữa cơm hôm nay, lười biếng hỏi tiếp:
"Công việc của anh?"
"Giám đốc của một công ty nhỏ, còn cô?"
"Sinh viên năm cuối của trường đại học H."
Lạc Thần nhếch lên