Hạ Điềm khó khăn lắm mới tìm lại được giọng mình, lạnh lùng nhìn anh:
“Anh sợ tối thì bật đèn lên mà ngủ! Tìm tôi làm gì?”
“Bật đèn sáng như thế làm sao mà ngủ được?”
Bàn tay thon dài giữ chặt góc chăn của Hạ Điềm, nhất quyết không chịu buông ra, cô có đánh anh thì cũng vô dụng, hôm nay anh chắc chắn phải ngủ ở chỗ này. Trái tim anh mách bảo, phải nhân lúc hôm nay cô đang còn do dự trước lời tỏ tình của anh mà tấn công mạnh mẽ. Nếu không, lần sau sẽ mất đi cơ hội thân cận cô.
Hạ Điềm cũng đưa hai tay giữ chặt chăn, kiên định vô cùng:
“Không được!”
“Tại sao không được?”
“Anh không biết là nam nữ khác biệt à? Còn dám hỏi tại sao? Mau buông tay!”
Thiếu nữ ngồi dậy, dùng sức kéo chăn, hai bên giằng co không dứt. Khóe môi nam nhân cong lên nham hiểm, đột nhiên thả lỏng tay, cười cười:
“Được, nghe em, tôi buông tay.”
Mà anh vừa thả chăn ra, theo quán tính, cơ thể Hạ Điềm liền ngã mạnh lên giường, kém chút bị đập cho choáng váng. Con mẹ nó! Anh nói buông là buông nhanh như thế đó hả? Cô vừa mới hoàn hồn lại thì một bóng người đã kề sát bên cạnh, động tác liền mạch dứt khoát vô cùng.
Lạc Thần đắc ý chống một tay lên trán, nghiêng người nằm bên cạnh cô, mái tóc mềm phủ xuống trước trán, mắt còn lấp lánh nhìn cô. Ở khoảng cách cực gần, mùi thơm trên người anh cũng đậm hơn mấy phần.
Hạ Điềm thật sự hết cách với anh, cô tức giận nhổm dậy, nói:
“Được, anh thích thì cứ ngủ ở đây!”
Cô muốn bò ra ngoài, nhưng ý nghĩ này làm sao thoát khỏi tính toán của nam nhân kia? Chỉ thấy Lạc Thần vươn tay bắt lấy eo cô, kéo cô ngã xuống giường, chân thon dài gác ngang qua, đè chặt hai cái chân đang vùng vẫy của cô lại.
“Em đi được thì cứ đi.”
Nói xong, nam nhân kéo chăn lên đắp, thản nhiên nằm xuống, hoàn toàn không để ý đến chút nỗ lực muốn phá vòng vây của ai kia. Với sức của Hạ Điềm thì nằm mơ cũng đừng mơ sẽ thoát ra được, huống gì cô còn nằm ở thế bị động?
Cô thật sự muốn khóc, có chút bất lực hỏi:
“Mặt mũi của anh vứt đâu hết rồi? Tổng tài đại nhân!”
Lạc Thần đưa tay búng lên trán cô một cái:
“Em còn hỏi? Mặt mũi của tôi vứt ở chỗ em đây.”
Hạ Điềm bị búng một cái rõ đau, trong lòng uất ức nhưng không thể làm gì hơn, bây giờ đến xoay người cô cũng không xoay được!
“Anh bỏ cái chân ra, tôi không thoải mái.”
“Em phải hứa sẽ không chạy.”
“Được, không chạy!”
Hạ Điềm vội thỏa hiệp, nam nhân này học ở đâu ra công phu tăng cường da mặt, cô thật sự rất muốn biết!
Lạc Thần rút chân về, nhưng cánh tay đang ôm eo Hạ Điềm vẫn giữ nguyên vị trí, còn cố tình nhích người lại gần cô, đem cô ôm vào lòng.
Mặt Hạ Điềm úp vào trước ngực anh, hai cơ thể gần sát bên nhau. Cô đột nhiên ý thức được