Trong trường quay ồn ào náo nhiệt, Hạ Điềm ngồi bên cạnh đạo diễn, nghe ông tỉ mỉ giảng giải về phân cảnh tiếp theo. Mấy ngày này cả đoàn phim đẩy nhanh tiến độ, có hôm phải quay đến tận hai ba giờ sáng, cô nghe nói là vì thêm thắt nhiều tình tiết vào, mà hầu hết đều là đất diễn cho Thất Thất.
Mọi người âm thầm hiểu rõ bí mật trong đó, nhưng không ai có lời dị nghị.
Lúc đạo diễn hỏi ý của Hạ Điềm để thêm cảnh cho cô, cô lập tức từ chối. Thái độ của đạo diễn tốt ngoài ý muốn khiến cô hoài nghi, nhưng rồi nghĩ đến Lạc Thần, cô liền minh bạch là anh giúp đỡ. Kì thật bộ phim này chỉ là bước đệm nhỏ trong sự nghiệp của cô, vẫn nên tiến từ từ thì hơn. Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tạm thời cô không dám nhận ý tốt của anh.
Đạo diễn cũng hài lòng trước biểu hiện của Hạ Điềm, khi cô lắc đầu bảo không cần thêm đất diễn, ông khá là ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một chút khâm phục. Nữ diễn viên có chỗ dựa mà hiểu chuyện như vậy cũng không nhiều.
Thành thật có chỗ tốt của thành thật, đó là lấy được thiện cảm của ông. Ngược lại, mặc dù ông đã đồng ý cho Thất Thất thêm đất diễn, nhưng chỉ sợ đây là bộ phim cuối cùng mà ông quay có mặt cô ta, vì một chút ích lợi trước mắt lại bán rẻ bản thân, quá thiển cận, cũng làm người ghét bỏ.
Trước khi quay, Hạ Điềm còn được nghỉ khoảng mười lăm phút. Cô ngồi bên một góc bấm điện thoại, vui vẻ nhắn tin với Lạc Thần, hẹn buổi tối cùng nhau đi mua sắm.
Cổ Trạch mấy ngày liền không xuất hiện vì bận rộn lịch trình riêng, hôm nay quay lại còn mang cho đoàn phim một bất ngờ, đãi mọi người uống nước.
Anh cầm một ly trà sữa đưa đến trước mặt Hạ Điềm, cười bảo:
“Cho em, ly trà sữa duy nhất đó.”
“A, cảm ơn ạ. Ngại quá… hay là hôm nay tan làm em mời cơm nha?” Hạ Điềm thật tự nhiên nhận quà của anh.
“Được.”
Cổ Trạch mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mang theo chút ấm áp, lúc nào cũng khiến người đối diện thấy rất thoải mái.
Hạ Điềm cắm ống hút vào ly trà sữa, sau đó mới chỉ tay về số 7 đang đứng ở đằng xa, nói:
“Chị ấy đi cùng chúng ta được không?”
Trong mắt nam nhân thoáng qua nét thất vọng, nhưng rồi rất nhanh biến mất.
“Không sao, đông người thì vui.”
Cổ Trạch nghĩ lát nữa sẽ là không gian riêng của hai người cho nên rất vui vẻ, nghe xong Hạ Điềm nói, thoáng chốc tâm trạng liền lặng xuống. Không biết từ lúc nào, anh lại thích quan sát Hạ Điềm, ban đầu gặp mặt, anh cũng chỉ cảm thấy cô gái này tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực mà thôi. Sau đó dần dà tiếp xúc, anh phát hiện mặc dù kĩ năng diễn xuất hiện tại của cô không quá tốt nhưng cô rất nỗ lực, chịu học hỏi, tính tình cũng hoạt bát, dễ nói chuyện. Nhìn cô luôn tràn ngập sức sống như vậy, có chút đáng yêu.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn không dám mở miệng xin số liên lạc của cô, lúc này đột nhiên lấy hết dũng khí mà lên tiếng.
“Em cho anh số điện thoại, lát nữa xong thì gọi cho anh.”
Hạ Điềm đưa tay lên ra dấu ok với anh, sau đó nhanh chóng thêm anh vào danh bạ. Vừa nói chuyện với Cổ Trạch vừa uống trà sữa, uống xong, cảnh quay của cô cũng sắp bắt đầu.
Nhớ lại mấy ngày trước bị