Để chuẩn bị cho đám cưới, Hạ Điềm tạm thời gác lại toàn bộ công việc, tài nguyên tốt rất nhiều, nhưng không thích hợp với thời gian biểu của cô nên đành ngậm ngùi bỏ qua.
Ngày thứ hai Lạc Hy dọn đến cũng là ngày Lạc Thần và Hạ Điềm phải ra ngoài chụp ảnh cưới. Bọn họ quá bận rộn, lại muốn cưới gấp, vậy nên gần sát thời điểm này mới bắt đầu rời nhà đi chụp ảnh cưới.
Hai ngày liền, Lạc Hy rất ngoan ngoãn, bình thường không đi tìm Hạ Điềm gây chuyện, thỉnh thoảng đi qua đi lại trong nhà, giống như thật sự hoài niệm cuộc sống trước kia với anh trai mà đến, chỉ vậy thôi.
Lạc Thần và Hạ Điềm dự tính phải mất trọn vẹn một ngày rưỡi mới hoàn thành bộ ảnh cưới, vậy nên, lúc này chỉ còn một mình Lạc Hy ở nhà.
Phát hiện trong góc biệt thự có lắp đặt camera an ninh, kết nối trực tiếp đến máy tính và điện thoại riêng của Lạc Thần, chuyện muốn làm cũng trở nên khó khăn hơn, Lạc Hy nhíu mày gọi điện thoại cho Vương Tuyết Tình, giải thích sơ lược vấn đề.
[Em biết mật khẩu máy tính và mật khẩu phòng của bọn họ là được rồi, lát nữa mở lên, làm theo lời chị, bên chị có người sẽ giúp em tạm khóa camera lại. Lạc Thần bận, sẽ không có thời gian chú ý đâu, đừng lo.]
“Chị, em hơi sợ…”
[Sợ gì chứ? Chẳng lẽ anh của em sẽ làm gì em sao? Trong nhà, em là công chúa được cưng chiều nhất, không phải sợ. Nhanh một chút làm xong, em có thể về nhà rồi.]
“Vâng…”
Lạc Hy thấp giọng đáp, trong mắt toát ra kiên định. Đã đến rồi, dù sao đâm lao thì phải theo lao, bây giờ không còn đường lui nữa.
Mấy hôm nay đi qua đi lại nhiều lần, cố tình nhìn lén, cô cũng đã phát hiện mật khẩu phòng của Hạ Điềm, còn về phần anh trai cô, từ trước đến giờ luôn dùng một mã số đặc biệt, chưa từng thay đổi, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Lần này Lạc Thần đi chụp ảnh cưới, tất nhiên không đem máy tính xách tay theo. Phải nói là Vương Tuyết Tình điều tra rất kỹ càng, lên kế hoạch không sai một ly, chọn đúng ngày bọn họ ra ngoài mà đưa Lạc Hy tới.
Không gì độc ác hơn phụ nữ điên cuồng vì yêu, sự độc ác này là tài năng thiên bẩm.
Dựa theo trí nhớ, Lạc Hy bấm mật khẩu phòng Lạc Thần, tìm được máy tính xách tay của anh trên bàn làm việc. Ngón tay của thiếu nữ nhẹ nhàng di chuyển, gõ ra một dãy số.
Màn hình hiện lên dòng chữ loading, sau đó mở ra, không chút trở ngại, anh vẫn dùng ngày sinh của mẹ để làm mật khẩu.
Trong nháy mắt đăng nhập vào máy tính của anh trai, Lạc Hy đột nhiên có cảm giác tội lỗi, nhưng cảm giác này lập tức bị giọng điệu hối thúc của Vương Tuyết Tình cắt ngang.
[Nhanh chút, bây giờ em nghe theo chị…]
Bọn họ thật vất vả nhờ hacker xâm nhập máy tính của Lạc Thần, tạm thời khóa lại camera an ninh. Bây giờ, nếu Lạc Thần đột nhiên kiểm tra điện thoại, xem tình hình camera ở nhà sẽ phát hiện, màn hình đã biến thành màu xám ngắt, hoàn toàn bị nhiễu.
Nhưng sự nhiễu loạn này chỉ kéo dài khoảng chừng năm phút, sau đó trở lại bình thường.
Sau lưng Lạc Hy đổ đầy mồ hôi, ngồi ở phòng khách xem ti vi mà lòng bàn tay lạnh toát. Làm xong rồi, ngày mai trước khi dọn đồ về nhà còn thêm một lượt nữa