Không ai biết trong mắt Vương Tuyết Tình, đây căn bản không phải là một trò chơi bình thường. Thứ nhất, nếu cô thua quá thảm thì danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng. Thứ hai, cô không cho phép bản thân thua cuộc, bởi vì Lạc Thần vẫn còn đang đứng ở trong cánh gà quan sát hết thảy.
Bốn câu liên tiếp bị Hạ Điềm giành trả lời, tâm trạng của cô kém có thể nghĩ, móng tay đã bấm sâu vào trong da thịt.
Câu hỏi thứ 5 là một câu đố vui thường hay xuất hiện trên mạng, heo gì không cần ăn vẫn sống tốt?
Hạ Điềm chớp mắt nhấn chuông, kèm theo đó là hai từ: “Heo đất”
Vương Tuyết Tình giận sôi lên, nhưng có thể làm gì được khi đang trong cuộc thi cơ chứ?
Trông ánh mắt sắp đỏ lên của đối phương, Hạ Điềm khẽ thở dài trong lòng, kế tiếp ba câu 6,7,8 đều là Vương Tuyết Tình bấm trước một bước. Nhưng là mọi người không khỏi cảm thấy kỳ quái, rõ ràng Hạ Điềm phản ứng chậm hơn lúc đầu.
Cổ Trạch vẫn mỉm cười ngồi ở đó quan sát hết thảy, hắn nhận ra, Hạ Điềm đang nhường. Đây là cho đội đỏ mặt mũi, chứ không phải riêng Vương Tuyết Tình.
Nhưng kế tiếp, Hạ Điềm lại vượt lên giành thêm hai câu cuối.
Kết thúc trận đầu, Hạ Điềm giành được bảy điểm, Vương Tuyết Tình thua thảm, chỉ tranh được ba câu.
Mặc dù không cam lòng, nhưng lúc này bao nhiêu ống kính đang chỉa về phía mình, Vương Tuyết Tình chỉ có thể miễn cưỡng cười khen Hạ Điềm một câu.
“Hạ Điềm thông minh thật đó.”
Hạ Điềm thì cười rất tự nhiên mà đi về chỗ, nói:
“Không có, là do tôi nhanh tay hơn mà thôi.”
Vũ lão sư cũng đứng ra khen bọn họ một hồi, đại khái là nhìn ra Vương Tuyết Tình khó chịu nên muốn bầu không khí bớt ngượng ngùng.
Kế tiếp, từng người của hai đội lại đứng ra đấu với nhau, kết quả cuối cùng đội xanh thắng với tỉ số 23 - 17. Không ngờ lại chênh lệch như vậy, mà cái sự chênh lệch này là do hai cô gái khách mời của đội đỏ, một người chỉ được 3 điểm, người kia thì 2 điểm...
Lúc thi đấu phía đội xanh cũng có ý nhường, nhưng Thất Thất không trả lời được sẽ không có điểm!
Mọi người đều là dân chuyên nghiệp, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi kỳ cục, nhưng vẫn cười nói như thường.
Hạ Điềm một lần nữa được đội xanh vinh danh, trở thành ác chủ bài của bọn họ.
Trò chơi đầu tiên không có gì nguy hiểm, kế tiếp là trò Hộp đen. Bọn họ phải đưa tay vào trong hộp kín để tìm mấy viên bi và lấy nó ra, quanh hộp được bọc vải đen, chỉ có phía khán giả nhìn thấy là xuất hiện mặt kính thủy tinh.
Vừa mới sắp xếp xong, khán giả liền ồ lên kinh ngạc, thậm chí có tiếng hét thất thanh. Không nghi ngờ gì, cái này làm áp lực của mọi người tăng mạnh, đặc biệt là phía nữ.
Hạ Điềm thì bình tĩnh đứng ở nơi đó, mặc dù cũng hơi lo lắng chút xíu nhưng cô thầm nghĩ bản thân sẽ không xui xẻo đến mức đụng trúng loài vật kia.
Bốn cái hộp đen được đặt giữa sân khấu, mỗi hộp đều đặt năm viên bi nhỏ cudng vài thứ kinh dị khác. Theo quy tắc thì đội xanh tiến hành trước, trong vòng ba phút, các thành viên trong đội sẽ đưa tay vào các thùng đen tìm kiếm những viên bi kia. Cuối cùng, trong thời gian quy định lấy được nhiều viên bi hơn thì thắng, hoặc là đội nào lấy được toàn bộ 20 viên bi ra nhanh hơn thì thắng.
Vũ lão sư đi ra phía trước nhìn xem mấy thứ trong hộp, run run giọng dọa các khách mời:
“Woa, cái này đúng là đáng sợ mà.”
Cổ Trạch không nhịn được