Hai chú cẩu độc thân trong miệng Lạc Thần không ai khác ngoài Tô Ngữ và Trình Tiêu, từ vị trí của hai cô nàng có thể nhìn rõ mồn một hình ảnh ôm ấp đáng ghét của bọ họ. Đối với những người chưa có bạn trai, hành động của họ mang tính đả kích rất lớn.
Hạ Điềm gãi gãi má, có chút xấu hổ. Vừa rồi nhất thời xúc động quên mất nơi này không phải phòng riêng của mình, mà là bên đường lớn bao người qua lại.
Cô nhanh chóng đem chiếc nhẫn xinh đẹp trong hộp ra đeo vào ngón áp út, cười nói:
“Bây giờ em phải vào nhà rồi, anh còn có việc cần làm phải không?”
Lạc Thần đưa tay sờ tóc cô, xúc cảm mềm mượt khiến anh không muốn rời xa, chỉ là bây giờ thật sự có chuyện quan trọng, không thể không đi.
“Em vào nhà đi, nghỉ ngơi sớm, chờ tin tốt từ anh.”
Anh nói xong lưu luyến nắm nắm tay cô, miệng thì bảo cô đi, nhưng thân thể lại giữ chặt lấy cô.
Hạ Điềm bất đắc dĩ phải nhắc nhở:
“Anh còn không buông tay, chút nữa em sẽ bị Tô Ngữ và Trình Tiêu thịt thật đó.”
Người nào đó bấy giờ mới ngoan ngoãn thả cô rời đi, lúc Hạ Điềm cất bước, anh vẫn đứng im lặng nhìn theo.
Tô Ngữ thấy bọn họ đưa đẩy qua lại mãi mới chịu tách ra, không khỏi ấm ức:
“Hai người này diễn cho ai xem vậy? Tức chết thân già này rồi. Số Hạ Điềm đúng là số đào hoa mà.”
Mặc dù Tô Ngữ tự nhận giọng mình đã rất nhỏ, nhưng không ngờ Hạ Điềm vẫn nghe lọt vài từ. Chỉ thấy Hạ Điềm đi tới gần, cười tủm tỉm nói:
“Nói xấu gì tớ đó?”
“Đang khen cậu may mắn được nhiều người theo đuổi, toàn là cực phẩm, chia cho tớ một người thì tốt biết mấy.” Tô Ngữ giả vờ đau khổ.
“Làm gì có nhiều người theo đuổi đâu?”
Thấy Hạ Điềm chối, Tô Ngữ chống nạnh lên, đưa tay chỉ về phía nam nhân vẫn còn đang đứng ở bên lề đường chưa chịu đi, nói:
“Kia, Lạc Thần là một, trước đây lúc ở đại học có Lý bỉ ổi là hai, ừm, còn có mấy người khóa dưới, nhưng thôi tạm bỏ qua, vừa rồi khi tham gia show giải trí cũng có một tên.”
“Hửm? Trong show của Dịch Đường? Ai?” Trình Tiêu cũng không khỏi thắc mắc, bởi vì cô không giỏi trong chuyện này lắm, hay nói trắng ra là gà mờ, nên không phát hiện.
“Cổ Trạch! Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hạ Điềm rất là mờ ám, chắc chắn phải có gì đó không bình thường. Đừng vội phản bác, chị tin em, em đã luyện được một cặp mắt thần nhờ soi hint suốt mấy chục năm qua.”
Tô Ngữ không đợi hai người nói thêm đã tự hào khoe khoang:
“Phải biết từ lúc còn ở trong bụng mẹ là em đã luyện được hỏa nhãn kim tinh rồi.”
Ngoài mặt không phản bác, nhưng trong lòng Hạ Điềm đã nghiêng ngã, bạn tốt của cô thật sự rất giỏi trong khoản này. Mặc dù Cổ Trạch hành động cẩn thận tỉ mỉ, nhưng vẫn không qua mắt được Tô Ngữ.
“Được rồi, chúng ta vào thôi, bên ngoài trời lạnh.”
Hạ Điềm qua loa đáp, sau đó kéo hai người đi vào trong, tránh khí trời ảnh hưởng đến sức khỏe của bọn họ, đặc biệt là cục cưng trong bụng cô.
Bên phía Dịch Đường vẫn tiếp tục chương trình, bọn họ thông báo có chút sự cố nên Hạ Điềm phải rời đi, không có gì phải lo lắng. Nhưng một số người xem trực tiếp, tỉ như ông,