Thời gian trôi qua từng chút một, Lạc Thần ở bên ngoài chờ đợi mà ngày càng sợ hãi, anh đã đi qua đi lại bên ngoài hành lang không biết bao nhiêu lần rồi, tim đập như muốn nổ tung.
Mẹ Hạ rốt cuộc chạy đến kịp thời, tóc có chút rối, giống như chưa kịp chải vậy. Thấy Lạc Thần mặt mũi căng thẳng, mẹ Hạ nhịn không được cười bảo:
“Có cảm giác như người chuẩn bị sinh là con chứ không phải Hạ Điềm.”
Lạc Thần xấu hổ sờ mũi, đưa tay đỡ mẹ vợ ngồi xuống ghế. Anh chưa từng trải qua cảm giác chuẩn bị làm bố, sao có thể không sợ đây? Hơn nữa vừa rồi Hạ Điềm mắng anh rất nhiều, lần này sinh xong chỉ sợ anh bị cho ra rìa mất.
Hai người ngồi xuống ghế, ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi, còn chưa kịp chờ được Hạ Điềm sinh xong thì bên ngoài đã phát ra mấy tiếng la hét ầm ĩ.
“Aaa! Cứu với!”
“Chuyện gì vậy? Sao lại có khủng bố ở đây?”
“Chạy trước đã rồi tính!”
Tiếng ồn một lúc một to, dọa cho mẹ Hạ sắc mặt xanh mét, vội hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Lạc Thần mặt mũi âm trầm, vội vàng đỡ mẹ Hạ dậy rồi rút điện thoại ra bấm số, bên kia truyền tới giọng nam bình tĩnh:
[Lạc tổng, phía sau bệnh viện có một đám người đang cầm dao gây thương tích cho người xung quanh, mọi người đang rất hoảng loạn.]
Nghe cấp dưới báo cáo, Lạc Thần đột nhiên có dự cảm không lành, vội ra lệnh:
“Các cậu qua đây.”
Nói xong, anh quay sang nhìn mẹ Hạ, nói:
“Mẹ, con cho người đưa mẹ về trước.”
“Không được! Hạ Điềm còn đang trong phòng sinh, mẹ sao có thể về được? Làm sao bây giờ, nếu lửa lan đến đây thì làm sao bây giờ?”
Lạc Thần nhìn mẹ Hạ bối rối muốn chạy vào phòng sinh, bất đắc dĩ phải đưa tay giữ bà lại, sau đó đưa mắt ra hiệu cho đám người vừa đi đến bên này.
Hai tên vệ sĩ cao to lập tức hiểu ý mà di chuyển lại gần, cẩn thận kéo lấy mẹ Hạ, muốn đưa bà ra ngoài.
“Không! Bỏ ra! Lạc Thần! Con kêu bọn họ bỏ mẹ ra!”
Mẹ Hạ chỉ một lòng muốn ở lại, lúc này bệnh viện đột nhiên xảy ra chuyện, sao bà có thể bỏ con gái đang trong phòng sinh mà chạy trốn được? Bà sao có thể yên tâm chứ?
Lạc Thần khó xử đưa tay ra hiệu, sau đó mới nói:
“Con xin lỗi, con sẽ cho người bảo vệ tốt Hạ Điềm, mẹ cứ yên tâm về trước, lát nữa có chuyện gì con sẽ gọi cho mẹ.”
Một trong hai tên vệ sĩ đột nhiên đưa tay ôm ngang mẹ Hạ lên, lần này không phải