Hạ Điềm nhìn vẻ mặt chán ghét của Lạc Thần, trong nháy mắt cảm giác như thế giới xung quanh sụp đổ, nghẹn một hơi ở trong ngực không thở ra được. Cô chưa từng làm điều gì có lỗi với anh, chưa từng, và sẽ không bao giờ làm thế. Mặc dù chỉ mới quen nhau chưa lâu đã đi đến quyết định kết hôn, nhưng cô tin tưởng anh, cũng nghĩ là anh tin tưởng mình!
Bọn họ nếu không tin tưởng nhau, sao có thể yên ổn suốt hơn một năm qua như vậy chứ? Vậy mà anh len lén giấu cô đi xét nghiệm ADN! Trong lòng anh, cô vốn dĩ chính là kiểu người đó?
Lạc Thần nhìn cô, ánh mắt thờ ơ như nhìn một vật chết, nói:
“Sao không nói gì? Cô giải thích đi, tôi cho cô cơ hội để giải thích rõ ràng!”
“Tôi…” Môi Hạ Điềm run rẩy, cô rất muốn mở miệng nói, bản thân không hề lừa dối anh, nhưng mà…
Nắm chặt tờ giấy trên tay, Hạ Điềm không biết bắt đầu từ đâu, phải giải thích thế nào.
Cô không hiểu sao kết quả có thể xác nhận Lạc Thần và Y Y không phải cha con, chính bản thân cô cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra mà!
Hạ Điềm bối rối đứng ở nơi đó, cô im lặng lại càng khiến Lạc Thần nghĩ sai về cô. Anh cho rằng cô thật sự đã làm chuyện có lỗi với mình, nên mới ngậm miệng không nói.
Lạc Thần nhắm mắt không muốn nhìn cô, chậm rãi cười, mặc dù đang cười, nhưng giọng điệu không chút vui vẻ, ngược lại tràn ngập chua xót:
“Tôi đối xử với cô rất tệ à? Tôi vì cô mà vất vả bao lâu nay, bao nhiêu tài nguyên tốt của công ty đều muốn đổ về phía cô. Cô nói muốn trở lại giới giải trí, tôi tự mình đi tìm một tác phẩm nổi tiếng, một đạo diễn xuất sắc để kéo cô lên. Mỗi ngày, mỗi ngày tôi đều chăm sóc cô cẩn thận không sai sót, sợ cô giận, sợ cô buồn, chỉ cần cô hơi mệt mỏi, tôi liền lo lắng bất an… Tất cả những thứ này đều không đủ thỏa mãn cô sao? Hạ Điềm, rốt cuộc sao cô có thể như vậy?”
Nghe anh nói, Hạ Điềm nước mắt dâng lên, không kiềm được mà nhìn chằm chằm vào anh, giọng cũng trở nên run rẩy:
“Không phải, tôi không biết tại sao kết quả lại như vậy, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh cả! Lạc Thần, anh phải tin tôi! Trong chuyện này chắc chắn có gì đó không đúng...”
Lạc Thần cắt ngang lời cô, anh hiện tại đang mất bình tĩnh, không muốn nghe tiếp nữa:
“Cô còn tiếp tục giả vờ cái gì? Tôi mệt rồi. Chúng ta ly hôn đi. Cô muốn bao nhiêu tài sản, tôi đều sẽ cho cô, thậm chí là một nửa Lạc Hoa! Chỉ là, đứa con này, tôi không nhận, đừng để nó mang họ Lạc!”
Ly hôn? Cứ như vậy quyết định? Thậm chí không muốn Y Y lấy họ của anh… Tên khốn này!
Hạ Điềm rốt cuộc bật khóc, nước mắt chảy dài trên mặt, lại không hề phát ra một chút tiếng động nào, lẳng lặng nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, càng nhìn càng thấy cay mắt.
Đây là người mà cô đã