Vô Gian Chi Tội

Chương : 2


trước sau

Bốn người Lưu Vọng Quy cùng đồng nghiệp trong bộ phận giám định đi đến căn hộ 38, trong đại sảnh phía dưới căn hộ đông đúc, ồn ào giống như một cái chợ, người già trẻ nhỏ, nam nhân nữ nhân, tất cả đều bị ngăn ở cửa. Cảnh sát đứng ở ngoài cửa, nhẹ nhàng giải thích với bọn họ.

Đám người Lưu Vọng Quy không dám chậm trễ, lấy thẻ ngành ra đưa cho cảnh sát, cảnh sát liền mở cửa, thả họ vào.

Lên lầu, mọi người lấy thẻ cảnh sát đeo lên, mang găng tay, đi vào.

Hiện trường án mạng lộn xộn, bàn bị lệch, hai đôi giày cao gót nàm xiêu vejoowr trong phòng khách nhỏ cách cửa không xa, một gói khăn giấy, một ít đồ ăn vặt cùng một cái túi xách tinh xảo nằn rải rác trên mặt đất, nơi này hiển nhiên đã xảy ra một cuộc ẩu đả.

Khi các đồng nghiệp trong bộ phận giám định bước vào, họ bắt đầu thu thập dấu vân tay.

Lưu Vọng Quy liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Nhan, hắn tiến lên muốn tự giới thiệu, “Lâm đội. Chúng tôi đến từ đội điều tra hình sự. Tôi gọi là…”

Tầm mắt Lâm Nhan dưng trên người hai nạn nhân trên sô pha, giơ tay lên, ngăn cản anh tự giới thiệu mình.

Cô quay đầu lại, “Cả gia đình ba người đều bị giết. Chúng ta cần phải phá án càng sớm càng tốt để tránh làm lòng người hoang mang.”

Ngón tay cô chỉ vào Lưu Vọng Quy đứng ở phía trước, thanh âm lạnh nạt, không thể cự tuyệt, “Anh đi kiểm tra cửa sổ một chút, xem có dấu vết bị cạy không?”

Lưu Vọng Quy rõ ràng sững sốt môt chút, hắn có một loại trực giác, đội trưởng mới không dễ ở chung lắm, hắn đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, gật đầu cảm ứng.

Cô lại gọi Chu Hải Chính, “Hung thủ muốn chạy trốn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi thang máy, hoặc là đi cầu thang bộ. Cửa chính thông với thang máy, nới đó có giám sát, cửa sau thông với cầu thang, anh đi kiểm tra thử xem có gì đáng ngờ không?”

Chu Hải Chính gật đầu đồng ý.

Lâm Nhan ý bảo Vương Đông Xuyên quan sát hiện trường, Trần Chi Chi nhìn thấy người chết, sắc mặt sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, giống như một cái cọc gỗ đứng bất đông tại chỗ.

Lâm Nhan nhìn ngón tay run rẩy của cô, dời tầm mắt về phía Tạ Tiêu đang khám nghiệm tử thi, “Thế nào? Đây có phải là hiện trường án mạng đầu tiên không?”

Tạ Tiêu dứng lên, “Thi thể đã cứng lại, còn chưa hình thành thi ban, hơn nữa hai thi thể đều không có dấu vết bị di chuyển, nơi này hẳn là hiện trường án mạng đầu tiên.

Qua kiểm tra ban đầu, cả hai nạn nhân đều bị người cắt một nhát vào cổ, nhưng nạn nhân nam tử vong ngay sau đó, nạn nhân nữ bị thương. Nhưng mà trên người cả hai nạn nhân đều không xuất hiện vết thương do phản kháng, không bài trừ khả năng là do tác dụng của thuốc. Về phần là loại thuốc nào, chờ tôi trở về giải phẫu mới mới có thể cho cô đáp án.”

Lâm Nhan nghĩ không ra, “Đồng dạng đều là một đao, một cái là trước khi chết tạo thành, một cái là sau khi chết tạo thành? Có vẻ như hug thủ rất ghét nạn nhân nam.”

Tạ Tiêu từ chối cho ý kiến, “Có khả năng, nhưng mà cái này phải để các cô đi điều tra.”

Tầm mắt Lâm Nhan bất giác rơi xuống bàn trà, phía trên bày một cái bánh trứng gà gấp gọi gàng, màu vàng cháy xém còn tỏa sáng, một đĩa xúc xích hấp cùng với ba bình sữa tươi, “Nếu hạ dược, vậy bình sữa này là tuận tiên nhất.”

Cái bánh trứng gà này vừa nhìn đã biết là do nhà làm, một cái hoàn chỉnh, phía trên cũng không có cảm giác bị đè thành nếp gấp, xem ra cái bánh này còn chưa ăn, hai người đã bị giết.

Tạ Tiêu gật đầu, “Phải trở về kiểm tra mới có thể biết.”

Lâm Nhan ra hiệu cho đồng nghiệp trong bộ phân giám định tới, mang toàn bộ những thứ này về xét nghiệm.

Tạ Tiêu tiếp tục nói, “Vừa rồi tôi đã kiểm tra nhiệt độ gan cho hai người họ, nhiệt độ gan cửa hai nạn nhân rất gần, đại khái là 35.2, thời gian hai người chết hẳn là từ bảy giờ sáng đến tám giờ sáng.”

Lâm Nhan nhíu mày, “Bảy đến tám giờ? Nhưng thời gian tử vong của nạn nhân dưới lầu là tám giờ rưỡi. Nói cách khác, thời gian cô ấy tử vong ít nhất cũng phải sau hai nạn nhân khác nửa giờ. Thật kì quái. Sau khi hung thủ giết người xong, tại sao lại trễ nửa tiếng đồng hồ giết thêm một nạn nhân khác?”

Tạ Tiêu vẫn là câu nói kia, “Cái này phải để các cô đi điều tra.”

Lâm Nhan khẽ kinh ngạc, pháp y này nói truyện thật đúng là nghiêm cẩn.

Lưu Vọng Quy trở về báo cáo, “Lâm đội, cửa sổ không có dấu vết bị cạy qua.”

Chu Hải Chính ở phòng bếp cũng chạy tới, “Sếp, Lâm đội, tôi tìm được một bông tai vàng ở cầu thang phía sau, có thể là nghi phạm khi chạy trốn để lại.”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Chu Hải đang cầm một bông tay vàng hình hoa hồng trong tay.

Lâm Nhan tiếp nhân bông tai vàng, lấy chứng vật cô vừa tìm được ra, so sánh hai cái với nhau, “Đây là tôi vừa nhặt được ở chỗ này, hẳn là một đôi.”

Vương Đông Xuyên phụ trách kiểm tra hiện trường báo cáo,”Lâm đội, trong phòng có dấu vết bị lục soát. Phỏng chừng là cướp của giết người.”

Lâm Nhan gật đầu, tầm mắt quét tới dưới bàn trà, nhìn thấy một cái bật lửa, liền khom lưng nhặt lên.

Trần Chi Chi chịu đựng sợ hãi, có ý muốn biểu hiện, lấy một cái túi vật chứng trong suốt cất vào cho cô, lại nhịn không được mở miệng, “Cư nhiên lại là bật lửa Dupont.”

Vừa ngẩng đầu lên, cô bị hù nhảy dựng, chỉ thấy mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.

Trần Chi Chi giải thích, “Cái này rất đắt, là một cái bật lửa rất xa xỉ, một cái có giá hơn một vạn.”

Lưu Vọng Quy khoa trương kêu lên, “Cái gì? Hơn một vạn?” Anh ta nhìn xung quanh toàn đồ nội thất cũ kỹ, “Đồ nội thất cũ như vậy, cũng không nỡ đổi cái mới, sẽ nỡ dùng bật lửa đắt như vậy sao?”

Lâm Nhan nhíu mày, “Tôi vừa lục soát qua, căn bản không có phát hiện thuốc lá.” Cô lại nhìn về phía Tạ Tiêu đang dặn dò cấp dưới cẩn thận nâng thi thể lên, “Một nhà ba người này có người hút thuốc sao?”

Tạ Tiêu lắc đầu, “Tôi đã kiểm tra răng của bọn họ, bên trong không có màu vàng hắc, ngón trỏ ở hai tay cũng không có ố vàng, hẳn là không có hút thuốc. Bất quá đây chỉ là kiểm tra sơ bộ, muốn biết đáp án chính xác, còn phải giải phẫu mới có thể xác định.”

Lâm Nhan gật đầu, nhìn về phía Trần Chi Chi, “Nói cách khác, bật lửa này rất có khả năng là của hung thủ. Anh đi kiểm tra xem thứ này là của ai?” Dừng một chút lại nói, “Thuận
tiện thông báo cho người thân của nạn nhân.”

Trần Chi Chi gật đầu, nhận lấy bật lửa, chụp ảnh, đem bật lửa gia cho bộ phận giám định liền đi ra ngoài.

Lâm Nhan nhìn về phía Lưu Vọng Quy, Vương Đông Xuyên và Chu Hải Chính ba người, “Thời gian tử vong của ba người trong nhà này là bảy đến tám giờ rưỡi, các anh gọi người trong tòa nhà này ra, lần lượt ghi lại lời khai của bọn họ.”

Vương Đông Xuyên giật mình, “Thì ra dưới lầu ầm ĩ muốn đi ra ngoài, chính là vì muốn ghi lời khai.”

Lâm Nhan gật đầu, “Đúng vậy. Thời điểm xảy ra vụ án, tôi vừa vặn ở hiện trường, nên lập tức phong tỏa hai cửa của căn hộ. Hung thủ đi từ tầng tám xuống, chắc là chưa kịp chạy thoát. Nói cách khác, nghi phạm sát hại ba người trong căn nhà này nằm trong số những người này. Anh nên kiểm tra cẩn thận và xem họ có vế thương nào không.”

Ba người gật đầu đồng ý.

Lâm Nhan đi dạo một vòng ở bên trong, cầm chứng minh thư và điện thoại di động của ba người cùng hộ khẩu và ảnh gia đình, trực tiếp đi xuống lầu.

Đến đại sảnh ở dưới lầu, đám người xem náo nhiệt cũng đã tản đi, ba người

Chu Hải Chính ở một cái bàn dưới lầu một, một người phụ trách ghi lời khai, một người phụ trách kiểm tra vết thương, người kia phụ trách chụp ảnh.

Sau khi ghi xong lời khai, cảnh sát cần phải đến từng nhà của mỗi hộ gia đình kiểm tra xem có cá lọt lưới không.

Trước mặt ba người xếp thành hàng dài, đều là người cần ghi lời khai.

Những người này từ già đến trẻ đều có, nhưng mà có thể đẩy nữ nạn nhân xuống lầu, cần thể lực nhất định. Lâm Nhan băn khoăn nhìn những người này.

Lưu Vọng Quy hỏi một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn đang mặc đồ ngủ, “Tên gì?”

- Diêu Tử Kiệt

Lưu Vọng Quy: “Sống ở lầu nào, mấy lẻ mấy?”

“Lầu một, phòng 1001”

Lưu Vọng Quy: “Khoảng thời gian từ bảy giờ đến tám giờ ba mươi phút, anh đang ở đâu, làm gì? Có người nào làm chứng không?”

“Tôi đang ngủ ở nhà. Bị các anh gọi xuống tầng dưới ghi lời khai. Vợ ta có trở về một chuyến, bà ấy có thể làm chứng cho tôi.”

..….

Lưu Vọng Quy ghi lời khai xong, chỉ tay bảo hắn qua bên cạnh chụp hình, hỏi người tiếp theo, “Tên là gì?”

“Vương Duy Dân”

Lưu Vọng Quy: “Sống ở lầu mấy, mấy lẻ mấy?”

“Lầu 1, phòng 901”

Lưu Vọng Quy: “Khoảng thời gian từ bảy giờ đến tám giờ ba mươi phút, anh đang ở đâu, làm gì? Có ai có thể làm chứng không?”

“Tôi thức dậy lúc tám giờ sáng và ăn sáng ở nhà. Không có người làm chứng, chỉ có một mình tôi.”

…...

Lưu Vọng Quy: “Tiếp theo”

**

Ở công ty quản lý tài sản, Lâm Nhan đang ở trong phòng giám sát hỏi quản lý, “Video trong thang máy của các anh có thể lưu được bao lâu?”

Quản lý ngồi trước máy tính điều chỉnh thông tin cho cô, “Nói chung có thể lưu trữ trong ba tháng. 38 video của tòa nhà mà cô muốn, tôi đã gửi đến ổ cứng cho cô rồi, cô mang về từ từ mà xem.”

Lâm Nhan không vội rời đi, “Quản lý các cậu biết bao nhiêu về tình huống của tòa nhà 38 khu dân cư 801?”

Quản lý thành thật lắc đầu, “Cơ bản tôi đều ở trung tâm quản lý tài sản, tiếp xúc với dân cư rất ít. Tình hình của 801, tôi thật sự không biết nhiều.”

Anh ta dẫn cô ra ngoài, “Tôi đã gọi toàn bộ nhân viên bảo vệ đang làm nhiệm vụ vào ngày hôm nay đến đây, có gì cô hỏi họ đi.”

Mười lăm nhân viên bảo vệ đứng song song, Lâm Nhan nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, “Mà này, đứa nhỏ kia không sao chứ?”

Bảo vệ cao lắc đầu, “Không sao. Mẹ của đứa nhỏ đang cùng con bé ở bệnh viện.”

Lâm Nhan gật đầu, quay trở lại việc chính, “Mọi người có biết tình hình của các hộ gia đình trong tòa nhà 38 khu dân cư 801 không?”

Bảo vệ cao liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ thấp bé, mím môi, tiến lên nói: “Tôi biết bọn họ. Đừng nhìn nam chủ nhà kia cả ngày đeo dây chuyền vàng lớn, đồng hồ đeo tay bằng vàng, nhưng thật ra lại là một tên keo kiệt, thời gian trước, nhà hắn bị mất điện, thợ điện đến kiểm tra nói rằng do cầu chì bị hư, cần thay một cái mới. Lúc đó hắn nói bản thân mình không mang theo tiền, tôi liền cho hắn mượn trước. Nhưng sau đó tôi đòi tiền hắn. Hắn lại nói là hộp điện ở bên ngoài, nên là do chúng ta bồi thường, hay là không muốn thanh toán.”

Nhân viên bảo vệ kia gật đầu đồng ý, “Đúng vậy, anh ta rất kén chọn. Tôi thường nghe mấy ông bà lão đó nói hắn đi mua thức ăn lại cầm đi của người ta một bó hành.”

Bảo an lùn vẫn không quên bổ sung thêm: “Vợ anh ta kém anh ta hơn chục tuổi, ăn mặc rất thời thượng, nhưng nhìn người không thể xem bề ngoài, cô ấy đối xử với mọi người rất tử tế, tiền cầu chỉ lần trước chính là cô ấy len lén đưa cho tôi.”

Lâm Nhan gật đầu, “Còn người con gái thì sao? Các anh có ấn tượng gì không?”

Mọi nguời nhìn nhau, một người bảo vệ cao lớn bước tới và trả lời: “Cái tiểu khu này của chúng tôi có hơn ba ngàn hộ gia đình, còn có rất nhiều người đi ra đi vào mỗi ngày. Tôi thật sự không biết cô ấy,”

Các nhân viên bảo vệ khác đáp lại.

Lâm Nhan thấy hỏi không ra, đành để bọn họ rời đi.

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện