Yến Hiểu Mộng nhìn Triệu Tây Bối một cách oán độc, giọng căm phẫn nói: "Nhưng, một con tiện nữ không biết từ đâu xuất hiện đã dụ dỗ anh họ của tôi.
"
Triệu Tây Bối kinh ngạc mở to hai mắt: "Hả? "Cái này cảm giác giống như chỉ có trong phim truyền hình cẩu huyết, Triệu Tây Bối cho tới bây giờ cũng không biết nữ nhân này tại sao lại tìm mình, nói nhiều như vậy cũng không đi vào trọng điểm.
Nhìn Triệu Tây Bối với khuôn mặt đáng yêu, Yến Hiểu Mộng nhịn không được được nữa trực tiếp đổ cốc nước trong tay về phía Triệu Tây Bối.
“Người phụ nữ đó chính là cô! " Giọng nói đột ngột cất lên chói tai đến nỗi Triệu Tây Bối vội vàng lấy tay bịt tai lại, không ngờ đối phương lại tạt nước vào người mình, nên bị Yến Hiểu Mộng tạt nước vào đầu và mặt.
“Cái gì! Cô đang làm gì vậy? Tôi thậm chí không biết cô là ai!” Triệu Tây Bối còn không kịp phản ứng, cho đến khi cảm nhận được trên mặt ướt đẫm, cô vội vàng nhảy ra xa, một bên cầm khăn giấy lau người một bên hét lớn với Yến Hiểu Mộng.
"Yến Hiểu Mộng, cô lại làm trò điên gì! " Ở lúc Triệu Tây Bối không thể xử lý mớ hỗn độn chật vật này, cư nhiên lại nghe thấy một giọng nói trầm ấm quen thuộc.
"Anh họ! Sao anh lại ở đây?" Yến Hiểu Mộng nhìn Quý Nam Tư đột nhiên xuất hiện, đôi mắt mở to, kinh ngạc đến tột đỉnh.
"Nếu tôi không ở đây liền tùy ý cô bắt nạt bạn gái của tôi à? "Quý Nam Tư nguy hiểm nhìn Yến Hiểu Mộng, một bên cởi bộ đồ của mình khoác cho Triệu Tây Bối đang choáng váng ở một bên.
"Bạn gái của anh? Cô ta là bạn gái bậ anh? Còn em thì sao? Em lại là gì?" Yến Hiểu Mộng khàn giọng hét lên, hoàn toàn mất đi sự tao nhã và duyên dáng vừa rồi, toàn thân còn có thể nhìn thấy khí chất danh viện thiên kim ở đâu?
"Cô? Cô và mẹ của cô chỉ là anh em họ xa sống trong phòng ở của Quý gia.
"Quý Nam Tư thờ ơ thốt ra những lời lạnh lùng nhất.
“Em họ xa...vậy...!em chỉ là em họ