“Chị dâu, vào uống trà đi, khát chết em rồi.
"Quý Phỉ Văn nhanh chóng pha xong một ấm trà, gọi Triệu Tây Bối tới.
Hương thơm yên tĩnh của trà truyền đến, Triệu Tây Bối không biết Quý Phỉ Văn đang pha loại trà gì, nhưng theo tài lực của Quý gia, chắc chắn không phải hàng rẻ tiền gì.
"Cái kia...!Phỉ Văn, em có thể gọi tôi Tiểu Bối hoặc là Bối Bối, ừm...!Đừng gọi là chị dâu nhỏ được không?” Triệu Tây Bối vô thức siết chặt bàn tay đang cầm tách trà, cúi đầu, cắn môi và nói nhỏ.
Cô ấy thực sự không quen với việc Quý Phỉ Văn gọi cô như vậy, dù sao cô và Quý Nam Tư cũng chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hơn nữa chỉ có một năm, cô không muốn sau này Quý Phỉ Văn buồn.
“Haiz, chị dâu nhỏ đừng thẹn thùng, chị là vợ của anh hai em, em gọi chị là chị dâu nhỏ cũng là đương nhiên, anh nói đúng không anh hai? " Quý Phỉ Văn cười hỏi Quý Nam Tư bên cạnh.
Thật ra lúc đầu cô gọi Triệu Tây Bối là chị dâu nhỏ là để chọc giận Yến Hiểu Mộng, nhưng vừa rồi ở chung cùng Triệu Tây Bối trong sân trong chốc lát, cô cảm thấy Triệu Tây Bối là một người thành thật, không giống như những tiểu thư tự cho mình là đúng kia, so với người như Yến Hiểu Mộng còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần, vì vậy bây giờ cô ấy chân thành gọi Triệu Tây Bối là chị dâu.
“Một cái xưng hô mà thôi, không cần để ý.
" Quý Nam Tư tùy ý nói như thể hắn không nhìn thấy sự bối rối của Triệu Tây Bối.
Chỉ là động tác uống trà của hắn thoáng tạm dừng một chút.
Cô ấy không thích gia đình của hắn sao? Tại sao lại quan tâm đến một cái danh xưng đến thế? Trong lòng Quý Nam Tư cảm thấy có chút không thoải mái, hắn dần dần để bụng Triệu Tây Bối, ánh mắt luôn dõi theo cô một cách khó hiểu.
Hôm nay nhìn thấy cô tự nhiên như vậy khiến cho mẹ con Yến Hiểu Mộng ăn buồn mệt, còn khiến bà thích cô hơn, hắn cảm thấy đồng ý kết hôn giả với cô đúng là đúng đắn, ít nhất sau ngày hôm nay bà nội sẽ không lại bắt hắn đi xem mắt nữa.
Triệu Tây Bối nghe Quý Nam