Quý Nam Tư nhìn Triệu Tây Bối vùng vẫy, không thể chịu đựng được nữa, vì vậy anh bước đi, khoác vai cô.
Trên đường đi gặp rất nhiều người, Quý Nam Tư nở nụ cười rạng rỡ chào đón họ, Triệu Tây Bối mặc dù còn rất mâu thuẫn nhưng cô biết cảnh tượng như vậy không thể chịu đựng được sự ương ngạnh của mình, đành phải nở nụ cười vốn đã cứng ngắc rồi đi theo Quý Nam Tư đi thẳng đến bên Quý lão phu nhân.
Tất cả các vị khách đều có ảo giác rằng khuôn mặt tươi cười của Quý Nam Tư dường như rạng rỡ hơn trước, nhiều người cho rằng hắn ta mới tiếp quản Tập đoàn Quý thị nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc cả hai đã đến bên Quý lão phu nhân.
"Chà, mới một hồi không gặp, tâm trạng cháu có vẻ vui nhỉ? " Quý lão phu nhân nhìn Quý Nam Tư, rồi nhìn Triệu Tây Bối đang cúi đầu.
Thấy mặt và tai của Triệu Tây Bối đỏ bừng, bà nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra nên đã nói đùa với Quý Nam Tư.
"Cháu luôn luôn có tâm tình tốt, nhất định là bà nội hiểu lầm.
"Quý Nam Tư nói mà không thèm đỏ mặt thở d0c, hoàn toàn phớt lờ câu nói đùa của Quý lão phu nhân.
Triệu Tây Bối càng đỏ mặt hơn khi Quý lão phu nhân nói điều đó, cô đứng bên cạnh Quý Nam Tư mà không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nói lời nào.
"Ha ha, tuổi trẻ! Được rồi, bà nội không nói, yến tiệc tối nay cũng sắp kết thúc rồi, con và Tiểu Bối ở lại tiễn khách đi!” Sau khi Quý lão phu nhân nói xong, bà để Dì Trương bên cạnh giúp bà đi ra ngoài khách sạn.
"Bà nội xin hãy chờ một chút, chúng ta sẽ quay lại ngay.
" Quý Nam Tư nói một cách kính trọng.
Khuôn mặt tươi cười kéo dài cả đêm của Triệu Tây Bối cuối cùng đã sụp đổ sau khi tiễn đi làn sóng những vị khách cuối cùng.
“Em cảm thấy như khuôn mặt của mình không còn là của chính mình nữa.
"Triệu Tây Bối nhéo mặt mình và lẩm bẩm nói nhỏ.
Quý Nam Tư buồn cười nhìn cô, đột nhiên đưa tay kéo mặt cô lại, nghiêm nghị nói: “Không, anh thấy mặt em vẫn ổn mà.
"
Triệu Tây Bối bị hành động đột ngột của Quý Nam Tư làm cho ngay lập tức đỏ mặt, cô nhìn Quý Nam Tư một cách hung hăng, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng trong mắt Quý Nam Tư, hành động của Triệu Tây Bối giống như đang chạy trốn, hắn không khỏi cười thầm, cô gái này thật sự rất đáng yêu.
Triệu Tây Bối cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại, nghĩ đến việc cô ấy vừa mạnh dạn đề nghị hẹn hò với Quý Nam Tư như thế nào, trái tim cô lại đập thình thịch, cô bước đến chỗ Quý Nam Tư đang đợi ở lối vào khách sạn, cúi đầu, khẽ cắn cánh môi không lên tiếng.
“Đã gần mười hai giờ rồi, mau về nhà đi! "
Quý Nam Tư biết rằng Triệu Tây Bối là người da mặt mỏng, vì vậy hắn chu đáo giả vờ như không nhận thấy sự không được tự nhiên của cô ấr, nói một câu dẫn xong liền hướng xe của Quý gia đi đễn.
Triệu Tây Bối không quan tâm đến sự xấu hổ nữa, vội vàng đi theo.
Sau khi Quý lão phu nhân rời đi, các vị khách lần lượt rời đi, với tư cách là người chủ trì và là người quan trọng nhất đêm nay, Quý Nam Tư chỉ có thể đại diện cho Quý gia và đưa Triệu Tây Bối đi xã giao cho đến khi kết thúc bữa tiệc.
Triệu Tây Bối đi giày cao gót và đi không nhanh, cô ấy đã dành gần như cả đêm để đứng, cô thực sự mệt mỏi, cô dường như ngồi phịch xuống ghế ngay khi vừa lên xe.
Tài xế nhanh chóng khởi động xe, qua khóe mắt anh nhìn thấy nhị thiếu gia đang cúi xuống cởi giày cho Triệu tiểu thư đang nhắm mắt lại.
Người lái xe lão Lý thầm nghĩ rằng thật không thể tin được! Đây thật sự là Nhị thiếu gia mà hắn gặp qua từ nhỏ, khi còn bé nghịch ngợm gây sự, lớn lên lại sát phạt quả quyết sao? Hắn thực sự đã tự tay cởi giày của một người phụ nữ, thậm chí còn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân và mắt cá chân của cô ấy! Điều này cũng quá kinh tủng rồi đi!
"Như vậy sẽ tốt hơn, em nghỉ ngơi một hồi, để anh xoa bóp cho em.
"
Cảm giác được có người cởi giày của mình, Triệu