Với một nụ cười xấu xa, Quý Nam Tư nói trước khi Triệu Tây Bối kịp đóng cửa: "Anh vừa hôn bạn gái của chính mình, cái này làm sao có thể gọi là lưu manh được? "
Triệu Tây Bối bị lời nói vô lại này nói làm cho tức giận đến trượt chân, nhịn không được quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, dùng trái tay đóng cửa lại.
Hắn còn dán nói mình không phải lưu manh! Vậy ai là người đã dùng tay sờ so4ng lung tung lên người cô khi hôn cô vừa rồi? Nếu cô không đẩy hắn ra, tay của hắn sờ đến đâu nữa còn chưa biết đâu!
Triệu Tây Bối càng nghĩ lại càng tức giận, nhưng dần dần cô lại cảm thấy ngượng ngịu nhiều hơn.
Quý Nam Tư vừa mới làm một việc rất thân mật với cô ấy.
Đối với người chưa từng có một mối tính vắt vai nào như Triệu Tây Bối, hành vi vừa rồi của Quý Nam Tư thực sự quá đáng, nhưng nếu đổi lại là đối với một chuyên gia tình yêu như Lâm Lạc Lạc, cô ấy chắc chắn không thể không biết những điều này.
Hắn hẳn là sẽ không tức giận đi?
Chơi cả ngày, Triệu Tây Bối mệt mỏi đến mức không có thời gian để nghĩ về nó, cô chỉ lên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Tiết học hôm nay đến đây là hết, sau giờ học nếu có thắc mắc gì có thể hỏi ý kiến tôi, cả lớp nghỉ! "
Khi giáo sư tuyên bố hết giờ ra khỏi lớp, hơn một nửa số học sinh trong lớp không thể ngồi yên mà ngay lập tức lao ra ngoài.
Triệu Tây Bối chậm rãi thu dọn sách giáo khoa, trên mặt nở nụ cười ngây ngốc, khiến Lâm Lạc Lạc đang đứng bên cạnh xem mà không ngừng nổi da gà.
“Này Bối Bối, biểu hiện của cậu thế này là như thế nào đây? Cho tớ xin đi, làm ơn đừng nở nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào như vậy trước mặt một con chó độc thân như tớ, được chứ? " Lâm Lạc Lạc lớn tiếng phản đối với sự bất mãn.
Triệu Tây Bối nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình và nhìn Lâm Lạc Lạc một cách nghiêm túc.
Lâm Lạc Lạc lại bất mãn.
“Tớ nói này, lần trước tớ cho cậu ý tưởng có thành công không? " Lâm Lạc Lạc không khỏi tò mò hỏi.
Triệu Tây Bối vẻ mặt thấp thỏm nhìn cô ấy, do dự không nói.
"Thế nào? Nó không có tác dụng? Vậy thì biểu cảm vừa rồi của cậu là đến từ đâu vậy hả? " Lâm Lạc Lạc có một biểu hiện hoài nghi trên khuôn mặt.
“Không phải cậu bảo tớ không được đả kích một độc thân cẩu như cậu sao? Nếu tớ nói, vạn nhất cậu lại nói cậu đã chịu 10.000 điểm thương tổn, sau đó lại ăn vạ tớ, như vậy chẳng phải tớ sẽ mất nhiều hơn được sao? "Triệu Tây Bối vẻ mặt bất lực, biểu tình tớ chỉ đang suy nghĩ cho cậu.
Lâm Lạc Lạc nghẹn họng, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lí, xua tay nói: "Được rồi, được rồi, cho phép cậu thương tổn tớ, mau nói cho tớ biết, tình huống của hai người các cậu hiện tại như thế nào? "
Triệu Tây Bối lúc này mới mỉm cười nghiêng người, nói cho Lâm Lạc Lạc biết chuyện mình và Quý Nam Tư hẹn hò trong hai ngày qua, đương nhiên, che giấu một số tin tức riêng tư về họ.
"Oa! Tiểu Bối, không thể tưởng tượng được cậu thật sự làm được điều đó? Không tồi, tớ đã nói có chuyên gia tình yêu như tớ ở thì nhất định thành công đi? Để xem sau này cậu còn dám giễu cợt tớ không.
" Lâm Lạc Lạc đắc thắng nói, giống như cô ấy là ân nhân lớn của Triệu Tây Bối, cằm hếch lên trời.
Triệu Tây Bối phá lên cười, sau đó bất đắc dĩ nói: “Không phải tớ không tin cậu, nhưng cậu thân là một chuyên gia tình yêu nhưng lại vẫn còn độc thân đến bây giờ, cậu nói làm sao có thể tin cậu được? "
Lâm Lạc Lạc vừa rồi còn kiêu ngạo, hiện tại lập tức gục xuống, yếu ớt nằm trên bàn và nói với Triệu Tây Bối: “Tớ cũng muốn thoát khỏi hàng ngũ cẩu độc thân lắm, chỉ là tớ không gặp được người phù hợp! "
Triệu Tây Bối không thể tiếp tục khiêu khích Lâm Lạc Lạc nữa, cho nên chỉ có thể an ủi cô ấy bằng vài câu như "thiên nhai nơi nào vô phương thảo, nam nhân nơi nào đều không ít", và một số câu như "Ở đẹp nhất niên hoa chỉ vì gặp được đẹp nhất hắn” linh tinh.
Lâm Lạc Lạc cuối cùng đã bình phục khỏi sự oán giận đối với kiếp cẩu độc thân của mình, sau đó đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó mà nói với Triệu Tây Bối: