“Oa, Tiểu Bối lợi hại thật đấy, nghe nói trong khoa nghệ thuật đại tài đều mất ngủ ba đêm, câuh nói như vậy cũng không dễ dàng chút nào! " Lâm Lạc Lạc vỗ vai Triệu Tây Bối, rất hài lòng với bạn thân của mình.
“Cậu liền người ta mất ngủ mấy ngày đều biết, cậu còn không lợi hại hơn sao? " Triệu Tây Bối nói với một nụ cười đùa cợt.
Lâm Lạc Lạc không chút để ý nói: "Có vấn đề gì sao? Đương nhiên, một chuyên gia tình yêu như tớ cần thường xuyên thu thập các loại tin tức để tìm tư liệu cho tác phẩm của mình.
Hơn nữa, người trong ban nghệ thuật của họ tự nói ra, tớ chỉ nghe thôi.
"
Triệu Tây Bối lắc đầu, cũng rất vô ngữ trước tính cách vô tư của Lâm Lạc Lạc.
Một cô gái, cư nhiên học như một paparazzi vậy, ngày nào cũng tìm hiểu đủ thứ tin tức, chắc gia đình của cô ấy cũng đau đầu lắm nhỉ?
“Được rồi, ngày mai sẽ có bài kiểm tra đầu tiên, tối nay tớ lại tiếp tục luyện tập nên không nói nhiều với cậu nữa, bye!" Sau khi thu dọn đồ đạc, Triệu Tây Bối đứng dậy và bước ra khỏi lớp học.
"Tiểu Bối, cố lên! " Lâm Lạc Lạc làm một động tác cổ vũ với Triệu Tây Bối và đi theo một hướng khác.
Sau khi về nhà, Triệu Tây Bối ôn lại tất cả những gì cô giáo Mai Lâm đã dạy trong thời gian này, sau đó luyện tập bản nhạc mà cô ấy sẽ chơi cho bài kiểm tra đầu tiên vào ngày mai, sau đó bước ra khỏi phòng đàn, chuẩn bị đi ngủ.
Kết quả là vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Quý Nam Tư đi lên lầu.
“A Tư, tối nay anh về muộn thế? "Triệu Tây Bối chào đón Quý Nam Tư với một nụ cười.
"Em đêm nay thế nhưng nghỉ ngơi sớm như vậy.
"Quý Nam Tư trêu chọc nhìn Triệu Tây Bối, mấy ngày nay hắn đều bị cô ấy bỏ mặc, nếu không phải hắn chủ động tranh giành, Triệu Tây Bối đã đem hắn quên đến tầng mây nào rồi đi?
Triệu Tây Bối thè lưỡi, xấu hổ nắm lấy vạt áo, cô cũng biết khoảng thời gian này mình đã phớt lờ hắn, nhưng không có cách nào, chỉ cần đắm chìm trong âm nhạc, cô sẽ luôn vô tình quên đi mọi thứ xung quanh
"Không phải em sẽ tham gia cuộc tranh cử sơ bộ vào ngày mai sao? Đi ngủ ngay đi! "Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của Triệu Tây Bối, Quý Nam Tư không khỏi trách nàng, quên đi, qua khoảng thời gian này, địa vị của hắn hẳn là sẽ khôi phục đi?
"Được rồi, em đi ngủ đây.
"
Sau khi nói điều này, cô lại cảm thấy mình đã bỏ bê Quý Nam Tư quá nhiều trong thời gian này, vì vậy Triệu Tây Bối đã chủ động trao cho Quý Nam Tư một nụ hôn nhợt nhạt.
Lúc cô định rút tay rời đi, Quý Nam Tư trực tiếp ôm cô vào lòng, hôn càng sâu.
Một lúc lâu sau hắn mới buông cô ra, khàn giọng nói: “Đi thôi! Chúc ngủ ngon.
"
Triệu Tây Bối gật đầu, đẩy hắn ra sau đó đỏ mặt quay trở lại phòng.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Tây Bối, Quý Nam Tư cố gắng hết sức để kìm nén h4m muốn của mình, ai có thể biết đường đường là nhị thiếu gia của Quý gia lại thực sự tranh giành sủng ái với một cây đàn piano?
Vợ của mình chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cảm giác này thực sự rất không tốt, không biết khi nào hắn mới kết thúc cuộc sống kiêng khem này đây?
Vào ngày tranh cử sơ bộ, Triệu Tây Bối mặc một chiếc váy trắng như tuyết, Quý Phỉ Văn đã đưa cô ấy đi mua sắm một thời gian trước và mua nó bằng thẻ của Quý Nam Tư.
Lúc đó cô rất xấu hổ, luôn cảm thấy bất an khi tiêu tiền của Quý Nam Tư, nhưng Quý Nam Tư lại nói với cô rằng tiền của hắn là của cô, nếu cô không tiêu thì không sợ hắn sẽ tiêu cho những người phụ nữ khác sao? Cô lập tức yên tâm nhận lấy bộ váy, còn một số thứ khác Quý Phỉ Văn chọn cho cô.
Vì mặc chiếc váy này nên Triệu Tây Bối cũng để mái tóc dài đến eo.
Hơn nữa, địa điểm tranh cử sơ bộ là một trung tâm ca nhạc nhỏ, Quý Nam Tư nhờ Lão Lý chở cô đến đó, như thế sẽ thuận tiện hơn, Triệu Tây Bối cũng không từ chối.
Trên thực tế, trước khi Triệu Tây Bối phát hiện ra, cô đã ngày càng quen với sự tốt bụng của Quý Nam Tư đối với mình, rất khó để từ chối sự giúp đỡ của hắn đối với cô.
“Chú Lý, chú bận việc trước đi, cháu đi trước." Triệu Tây Bối vẫy tay với Lão Lý,